Hạ Tinh vội kéo cái ghế cho Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương ngồi xuống. Rồi mới kể rõ đầu đuôi câu chuyện. Từ lúc Lâm Vân ngồi ở ven đường gần trường học vài ngày, đến khi Dương Vân đưa hắn trở về nhà, cuối cùng là hắn lại rời đi.
Hàn Vũ Tích nghe xong, đã không khống chế được nước mắt. Nàng thật không nghĩ tới Lâm Vân lại chiu khổ như vậy. Rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì? Liễu Nhược Sương cũng không ngừng rời lệ. Nàng hận không thể tới Trung Ninh sớm để giúp Lâm Vân.
- Hai chị là người thân của anh Lang Thang à?
Hạ Tinh thấy Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đều rơi lệ khi mình kể chuyện của anh Lang Thang. Trong lòng cô ta liền có hảo cảm với hai người.
- Đúng vậy. Cảm ơn em nhé, Hạ Tinh. Chị là Hàn Vũ Tích, là vợ của anh ấy. Còn đây là Liễu Nhược Sương, cũng là người nhà của anh ấy. Mà anh ấy tên là Lâm Vân, chứ không phải là Lang Thang. Em có biết hiện tại anh ấy ở đâu không?
Hàn Vũ Tích cố nén nỗi đau trong lòng, bây giờ không phải lúc than khóc. Nếu Lâm Vân đã bị mất trí nhớ, thì việc cần làm hiện tại là phải tìm được anh ấy. Không thể để anh ấy lang thang ở bên ngoài như lúc trước được.
Dương Vân không ngờ Lang Thang đã kết hôn rồi, còn có một người vợ xinh đẹp như thế nữa. Nàng rơi vào trầm mặc, rồi không nhịn được than thầm một tiếng.
- Em và cô Dương cũng không biết anh ấy đã đi đâu. Anh Lang Thang là một người tốt, anh ấy đã giúp em rất nhiều, em cũng rất muốn biết tung tích của anh ấy. Trước khi đi anh đã tới địa bàn của Nhị Gia Đông Hải gia giải quyết phiền phức giúp gia đình em. Lúc đi, anh Lang Thang còn đưa cho em và cô Dương hai tấm thẻ ngân hàng. Chị Vũ Tích, em muốn trả lại tấm thẻ ngân hàng này cho chị. Em không dám cầm tấm thẻ này. Cô Dương cũng nghĩ như vậy.
Hạ Tinh nói xong, đưa hai tấm thẻ cho Hàn Vũ Tích.
Hàn Vũ Tích đẩy hai tấm thể trở về, nói:
- Cảm ơn mọi người đã cứu Lâm Vân. Đây là một chút tâm ý của anh ấy. Nếu hai người coi Lang Thang là bạn tốt, vậy thì cầm lấy đừng ngại.
Hạ Tinh thấy Hàn Vũ Tích không cần, không có cách nào khác, đành phải thu lại, tiếp tục hỏi:
- Chị Vũ Tích, chị và anh Lâm Vân sống ở đâu? Có thể nói cho em biết được không?
Hạ Tinh rất muốn biết anh Lang Thang sống ở đâu. Để về sau có cơ hội, mình muốn tới đó thăm anh ấy.
- Lâm Vân và chị là chủ tịch của tập đoàn Vân Môn ở Yên Kinh. Hạ Tinh, nếu như em tới Yên Kinh, có rảnh thì tới tập đoàn Vân Môn của anh chị chơi nhé.
Tuy hiện tại Hàn Vũ Tích có rất nhiều lo lắng, nhưng nàng vẫn cảm kích ơn cứu mạng Lâm Vân của Hạ Tinh và Dương Vân.
- Trời ạ…
Ba người Dương Vân đều sững sờ. Tập đoàn Vân Môn là cái gì, nó là danh từ của sự thành công vượt bậc. Nghe nói, chính phủ vừa mới thay mặt tập đoàn Vân Môn tổ chức một cuộc họp báo. Công bố bán công khai kỹ thuật của điện thoại Vân Tinh Linh cho các chính phủ quốc gia. Khiến cho rất nhiều người không ngừng đổ về Yên Kinh. Quy mô của cuộc họp báo đồ sộ, náo nhiệt thậm chí còn hơn cả thế vận hội Olympic nữa.
Mà Lâm Vân lại chính là chủ tịch tập đoàn Vân Môn. Khó trách hắn có nhiều tiền như vậy, khó trách cái tên Lâm Vân lại quen tại như vậy. Người đó chính là một truyền kỳ trong giới buôn bán. Thật sự không ngờ tới.
- Cậu ta chưa về nhà à?
Ba người trầm mặc thật lâu, Đường Uyển mới nhớ tới chuyện của mình, liền hỏi
- Vẫn chưa.
Hàn Vũ Tích kỳ quái nhìn Đường Uyển. Nếu Lâm Vân đã trở về, thì mình cần gì tới thành phố Trung Ninh này làm gì. Mà cũng lạ thật đấy, sao lão công Lâm Vân của mình toàn quen với mỹ nữ vậy nhỉ. Không biết cô gái tên Đường Uyển kia hỏi tung tích Lâm Vân làm gì?
- À, đây là bạn của tôi, Đường Uyển. cô ấy đi theo giúp tôi
Dương Vân thấy Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương có vẻ chán nản, vội vàng giải thích, còn tiếp tục nói:
- Nếu không tôi dẫn hai người tới tập đoàn Hòa Vận hỏi thử xem?
- Tập đoàn Hòa Vận? Chúng tôi tới đó làm gì?
Liễu Nhược Sương thắc mắc hỏi.
- Chỗ đó là sản nghiệp của Nhị Gia Đông Hải. Trước khi rời đi, Lâm Vân đã từng tới đó. Nhỡ đâu bọn họ lại biết tung tích Lâm Vân thì sao?
Dương Vân vội vàng nói.
Dương Vân đã có ý định đi tới tập đoàn đó hỏi từ trước rồi. Nhưng nàng vẫn do dự, bởi vì danh tiếng của Nhị Gia Đông Hải quá xấu. Lần này nếu có thêm người nhà của Lang Thang đi cùng thì yên tâm hơn.
- Nếu vậy thì chúng ta đi luôn thôi.
Hàn Vũ Tích không do dự đứng lên. Nàng không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào liên quan tới Lâm Vân.
Liêu nhị mấy ngày nay rất lo lắng, đồng thời cũng rất buồn bực. Không nghĩ tới người của mình lại đắc tội với Lâm Vân của tập đoàn Vân Môn. Ngày hôm sau khi y từ Mỹ trở về, đã phát hiện Lâm Vân rời đi trong ngày luôn rồi. Y lại sợ Lâm Vân đột nhiên quay về, cũng không dám lập tức rời khỏi Trung Ninh nên đã ở lại.
Vài tên thủ hạ đắc tội với Lâm Vân đều bị y nhốt lại, đợi khi gặp được Lâm Vân, sẽ giả vờ thả ra để bồi lễ với Lâm Vân.
Năng lượng của Lâm Vân, thời gian y lăn lộn ở Đông Hải lâu như thế, quả thực là quá rõ ràng rồi. Nếu Lâm Vân muốn tiêu diệt sản nghiệp dưới tên của y, hoặc là muốn cái mạng già của y, có lẽ trước sau không cần một tiếng đồng hồ đã giải quyết xong. Tuy những tin tức này y biết được từ một vài đại lão, nhưng y biết những chuyện liên quan đến Lâm Vân kia tuyệt đối là thật, nói không chừng còn có một bộ phân mà y không biết.
Đây cũng là khi lúc trước y nghe được chuyện Lâm Vân đến tập đoàn Hòa Vận ở Trung Ninh gây chuyện, tại sao khẩn trương như vậy rồi.
Nhưng đã đợi hơn nửa tháng, cũng không thấy Lâm Vân quay lại Trung Ninh. Bây giờ ở chỗ khác cũng có chuyện, nhưng lại không dám rời khỏi Trung Ninh, cứ thế bị kẹt lại đây.
Nhưng vận khí cuối cùng cũng đã đến, Lâm Vân không đến nhưng lại nghe được tin tức người nhà của Lâm Vân đã đến đây rồi. Liêu Nhị đâu còn không nhanh chóng chạy đi nghênh đón.
Dương Vân cùng Hạ Tinh chỉ là nghe qua Nhị gia “Dĩ đức phục nhân” (Lấy đức thu phục người) trong truyền thuyết, nhưng chưa từng gặp qua. Trong lòng mặc dù biết người này rất rất giỏi, nhưng tuyệt đối không có khái niệm cụ thể gì. Dù sao cuộc sống của các cô cách quá xa với những người này.
Nhưng Đường Uyển lại không như vậy, cô xuất thân từ gia tộc danh môn, đối với Liêu Nhị gia Dĩ đức phục nhân ở tỉnh Đông Hải, thì cũng quá rõ ràng rồi. Ngay cả gia tộc bọn cô cũng không dám đắc tội. Người này năng lương vô cùng lớn, hơn nữa thủ đoạn khéo đưa đẩy, đối nghịch với y là đối thủ. Bất luận là hắc đạo hay bạch đạo, đều đã thành người thiên cổ rồi, nhưng y vẫn sống một cách vô cùng ung dung tự tại.
Nghe nói người này tuy là kẻ dối trá, nhưng lại cao ngạo vô cùng. Đừng nói mấy cô gái các cô, mà ngay cả cấp Chủ tịch thành phố cũng đừng nghĩ gặp được y một lần, muốn gặp cũng phải hẹn trước mới được. Còn nữa thiền ngoài miệng của y chính là Dĩ đức phục nhân.
Nhưng dù là một người như vậy, nhưng khi mấy người các cô vừa báo lai lịch, Liêu Nhị gia này không ngờ đã đích thân đến đón rồi.
Ban đầu Đường Uyển còn cho rằng Liêu Nhị là vì mỹ sắc của các cô, nên mới lay động sắc tâm, cảm thấy thậm chí có chút lo sợ bất an. Nhưng nhìn thần thái Liêu Nhị không dám nhìn thẳng Hàn Vũ Tích, cô biết mình đã lầm. Liêu Nhị này thực sự tôn kính Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương, không có bất kỳ vẻ làm bộ trong đó, với nhãn lực của Đường Uyển thậm chí còn nhìn ra chút sợ hãi của y.
Đường Uyển nghĩ không sai, Liêu Nhị quả thực là có chút sợ hãi, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là vì người đến là vợ của Lâm Vân. Có lẽ với lịch duyệt và kinh nghiệm của y có thể kết giao với Lâm Vân, nhưng đối với vợ của hắn y không chỉ không thể kết giao, mà còn phải biểu hiện sự vừa đúng. Ngộ nhỡ làm cho Lâm Vân tức giận, tất cả của y rất có khả năng trở thành “Hắc thủ băng đao” thứ hai.
Mà thực lực của Liêu Nhị y so sánh với “Hắc thủ băng đao”, cũng chỉ như con kiến so với con voi mà thôi, căn bản không cùng một cấp bậc.
Tình huống chi tiết Hắc thủ băng đao bị tiêu diệt y cũng biết, nhưng bức ảnh sau khi tiêu diệt biến thành tro tàn y có rất nhiều tấm. Sự tàn ác của Lâm Vân tuyệt đối là trên y, mấy ngàn người bị hắn thiêu thành tro tàn, cho dù Liêu Nhị lấy đức thu phục người như y phỏng chừng cũng không dám làm. Hàn Vũ T h là vận mệnh của Lâm Vân, hắc đạo trên toàn thế giới đều biết, Liêu Nhị sao không biết cho được, cho nên mới nơm nớp lo sợ gấp đôi.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương cũng rất kỳ lạ với thái độ của Liêu Nhị, tự nhủ y kính cẩn lại cẩn thận như vậy với các cô, lẽ nào người này thực sự là “Dĩ đức phục nhân” tiếng tăm lừng lẫy mà miệng Dương Vân nói kia sao? Tuy nhiên những thứ này Hàn Vũ Tích không muốn biết, bất luận Liêu Nhị như thế nào, cũng không liên quan đến nàng.
- Ông chính là Nhị gia?
Hàn Vũ Tích đột nhiên hỏi một câu.
Liêu nhị rùng mình một cái, vội vàng nói:
- Không dám, không dám, phu nhân chỉ cần gọi Liêu nhị là được rồi.
Trong lúc nói chuyện mấy cốc trà Đại Hồng Bào trên Vũ Di Sơn đã được pha với mùi hương mê người được bưng lên, Hạ Tinh chỉ cảm thấy loại trà này ngửi mùi cũng không tệ, không nhịn được uống một ngụm. Cho dù cô không hiểu về trà, cũng cảm nhận được đây tuyệt đối không phải trà bình thường.
Hạ Tinh không hiểu, nhưng Đường Uyển hiểu. Loại Đại Hồng Bào này không nhất định là loại tốt nhất, nhưng tuyệt đối là trà có thể bán ra với giá đắt nhất. Trong lòng càng không hiểu Lâm Vân vì nguyên nhân gì mà khiến Liêu nhị tôn kính như vậy, cô biết đây không phải là chỗ có thể hỏi, quyết định sau khi trở về sẽ hỏi phụ thân một chút.
- Một thời gian trước, Lâm Vân có đến qua chỗ ông không?
Hàn Vũ Tích cũng không có tâm tư đi uống trà, trực tiếp hỏi.
- Đúng, đúng, mấy thủ hạ không hiểu chuyện của tôi, tôi đã nhốt bọn chúng lại rồi. Để toi gọi bọn chúng ra bồi tội.
Liêu nhị liên vội nói.
- Bồi tội thì không cần nữa, tôi chỉ muốn hỏi một chút về tin tức của Lâm Vân. Anh ấy sau khi rời khỏi chỗ ông thì đã đi đâu?
Hàn Vũ Tích khoát khoát tay tiếp tục hỏi.
Liêu nhị trong bụng thầm mắng, trong lòng nói cô là vợ hắn còn không biết, hỏi tôi thì được cái gì chứ. Nhưng thần sắc lại càng kính cẩn,
- Lúc đó khi Lâm thiếu gia đến, tôi vẫn đang ở Mỹ, nghe nói anh ấy đến Trung Ninh, tôi lập tức từ Mỹ trở về. Chỉ là Liêu nhị tôi phúc bạc, vẫn không được gặp anh ấy. Chi nghe người bên dưới nói, anh ấy từng nói có chuyện gấp nên phải rời đi, về phần đi đâu, tôi cũng không biết.
Hạ Tinh chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng ghé sát bên tai Hàn Vũ Tích nói:
- Anh Lang Thang nói đi tìm lại trí nhớ rồi, anh ấy một khi tìm lại được trí nhớ khẳng định sẽ quay về thăm chúng ta. Chị Vũ Tích, chị đừng lo, anh Lang Thang rất lợi hại mà.
Tìm kiếm trí nhớ? Lâm Vân từ núi Côn Luân trở về, chẳng lẽ lại đi núi Côn Luân? Nếu trí nhớ của hắn đã mất hết rồi, lẽ nào hắn còn có thể nhớ chuyện đi núi Côn Luân?
Tuy nhiên Hàn Vũ Tích biết sẽ không hỏi được gì từ chỗ Liêu nhị, chỉ đành cáo từ y. Mãi cho đến khi mấy người đi khỏi, Liêu nhị mới lau lau khuôn mặt “Dĩ đức phục nhân” của mình.
- Nhị gia, chỉ là mấy ả đàn bà thôi mà…
Một thanh niên đứng sau Liêu nhị lần đầu tiên thấy bộ dạng có chút căng thẳng của Liêu nhị, rất không hiểu hỏi. Nếu bình thường nhìn thấy mấy người đẹp này, Liêu nhị kiểu gì cũng giữ lại bằng được, chứ làm gì có kiểu chú ý như vậy chứ.
- Ngươi biết cái gì.
Liêu nhị quăng lại một câu, đầu cũng không quay lại cứ thế đi vào.
Hàn Vũ Tích khi biết Lâm Vân khẳng định không có ở Trung Ninh liền để cho hai người Dư Dụ về Yên Kinh trước, còn mình ở lại xem sao rồi sẽ trở về cùng Liễu Nhược Sương. Dư Dụ lại không có cách nào, chỉ đành về trước cùng Chu Dương.
Hàn Vũ Tích và Dương Vân trao đổi điện thoại với nhau, Lâm Vân vừa đến Trung Ninh đã lập tức gọi cho nàng. Tuy Dương Vân muốn giữ Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương ở lại vài hôm, nhưng hai người bọn họ dường như rất lo lắng chuyện của Lâm Vân, nên Dương Vân cũng không nói nhiều.
- Vũ Tích, chúng ta làm sao bây giờ? Anh ấy nếu đã mất đi trí nhớ, một mình làm sao có thể về nhà, ài, thật là làm cho người lo lắng mà.
Liễu Nhược Sương còn đang suy nghĩ chuyện Lâm Vân lang thang.
- Chị cũng rất lo lắng cho anh ấy, Dương Vân nói anh ấy đã khôi phục lại thần trí rồi, chỉ có điều những thứ trước kia đã không nhớ được nữa. Chị nghĩ anh ấy vẫn có một chút ấn tượng với chuyện trước kia đấy. Nếu như vậy, chị đoán anh ấy có thể đi Phần Giang. Bởi vì Phần Giang là nơi bọn chị ở lâu nhất, có lẽ anh ấy có thể nhớ được một chút, nên đi Phần Giang tìm lại trí nhớ trước kia là điều có thể. Cho nên Nhược Sương này, chị muốn đi Phần Giang xem sao.
Hàn Vũ Tích tuy không muốn đi Phần Giang một mình, nhưng vì Lâm Vân nàng chỉ đành đi đến đó xem sao.
Đối với Phần Giang, tình cảm của Hàn Vũ Tích rất là phức tạp. Ở đây nàng bị gia đình ép gả cho một anh chàng điên khùng, ở đây cô bị người nhà bức bách đến mức phải trốn đi, nhưng đây cũng là nơi mà nàng đã yêu Lâm Vân.
- Vâng, em cũng nghĩ như vậy, chỉ là không nghĩ thấu triệt như chị thôi. Em nghĩ anh Lâm Vân nếu đã quên nhiều chuyện trước kia, vậy thì chuyện anh ấy đi núi Côn Luân hẳn cũng phải quên rồi.
Liễu Nhược Sương lại nghĩ đến chuyện trước kia nàng đến Phần Giang điều tra Nhị thế tổ Lâm Vân này.
Môn Thường tuy bức Mông Văn nhảy xuống Cửu Hoa, nhưng đối với y mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì. Thứ nhất y ban đầu không có ý định giết chết Mông Văn, thứ hai y còn muốn tìm tung tích của Lâm Vân từ Mông Văn. Kết quả cái gì cũng không đạt được, lại ép chết Mông Văn, đây không phải là điều gã muốn.
Mặc dù như thế, từ chỗ Mông Văn y cũng biết được người y muốn tìm tên là Lâm Vân. Quê quán của Lâm Vân có khả năng là Kim Môn, nhưng từ sau khi gã biết được chuyện Mông Văn đã biết y không phải là anh họ của Lâm Vân, Môn Thường có chút nghi ngờ, quê của Lâm Vân mà Mông Văn nói là Kim Môn liệu có chính xác hay không.
Tuy nhiên cũng may Môn Thường đã học được cách lên mạng, hai từ “Lâm Vân”, đã tìm thấy được mấy ngàn tin tức.
Nhưng khiến gã chú ý thì chỉ có mấy tin thôi. Người nghiên cứu ra nội y Vân Tằm Miên ở Phụng Tân là Lâm Vân. Kiểm tra cái tên Lâm Vân này, hắn là quản lý đi ra từ 'Công ty trang phục Hồng Tường’ ở Phụng Tân, tuy nhiên chỉ ở lại đây mấy tháng rồi đi.
Còn nữa đó là, Chủ tịch tập đoàn Vân Môn tên là Lâm Vân, nhưng tin tức đằng sau vị chủ tịch này là không, không có bất kỳ ghi chép gì. Tin thứ ba đó là thành phố Kim Môn có một Phó chủ tịch thành phố tên Lâm Doãn, Doãn và Lâm cách đọc gần giống nhau. Cái này khiến Môn Thường không thật khẳng định, nhưng gã đã tốn một ngày, cũng chỉ tìm ra mấy dòng tin tức này mà thôi.
Theo gã Lâm Doãn ở Kim Môn có tính khả năng rất cao, một người Mông Văn đã nói qua Lâm Vân là người Kim Môn, còn có một Phó chủ tịch thành phố vừa khéo tên là Lâm Doãn. Về phần tên khác nhau, có lẽ mình nghe nhầm cũng không chừng.
Ý tưởng của Môn Thường là trạm thứ nhất đi Kim Môn, trạm thứ hai đi Yên Kinh. Nhưng Thanh Dương không có sân bay, sân bay cách Thanh Dương gần nhất là sân bay quốc tế ở Phần Giang.
Xem ra vẫn phải đi Phần Giang một lần, từ Phần Giang cũng không có chuyến bay đi Kim Môn. Môn Thường cuối cùng quyết định Kim Môn có tính khả năng cao nhất y sẽ đi sau cùng. Bây giờ đi Phần Giang trước, tiện thể đến 'Công ty trang phục Hồng Tường’ xem sao, sau đó ngồi máy bay đi Yên Kinh tới tập đoàn Vân Môn, cuối cùng là đi Kim Môn.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật