Trang chủ » Công Tử Điên Khùng » Chương 340: Tâm sự của Liễu Nhược Sương

Chương 340: Tâm sự của Liễu Nhược Sương

Nhìn vật thể bay hình tròn ở bên cạnh, Lâm Vân nghĩ thầm, Sơn Hà Đồ thật có linh tính, rõ ràng có thể hiểu mình muốn nói gì. Lâm Vân đang muốn kiểm tra bên trong vật thể bay hình tròn này có cái gì. Thì trái tim bỗng đập mạnh, tinh thần thì hoảng hốt.

Chuyện gì vậy? Lâm Vân chợt có cảm giác như mình đã quên một điều gì đó, hoặc là một người quan trọng với mình đã rời đi. Cảm giác đó rất khó nói, cũng rất đau lòng. Đây không phải sự đau lòng vì mất đi người thân, mà là vì mất một người đã khiến mình khắc cốt ghi tâm.

Người đó là ai? Vũ Tích? Mông Văn? Thanh Thanh? Đây là ba người con gái mà mình yêu nhất. Thanh Thanh cách mình không biết là mấy trăm triệu năm ánh sáng, thậm chí còn xa hơn. Nên không thể là nàng ấy. Như vậy chỉ còn Vũ Tích và Mông Văn.

Lâm Vân rất sốt ruột. Vô luận là ai, hắn đều không muốn mất đi. Nếu không hắn sẽ không tha thứ cho bản thân. Tuy tình cảm của mình cho Mông Văn chưa hẳn là tình yêu. Nhưng mình đã từng hứa hẹn với nàng ấy, nên địa vị của nàng ấy trong lòng mình, cũng quan trọng như Vũ Tích vậy.

Rốt cuộc là ai khiến mình bồn chồn như vậy? Là Vũ Tích? Là Mông Văn? Lâm Vân nóng lòng như lửa đốt. Hắn phải lập tức chạy về Địa Cầu, tìm kiếm Vũ Tích và Mông Văn.

Không còn tâm tư điều tra vật thể bay kia, Lâm Vân chui ra Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, rồi thu bản đồ vào lại cơ thể.

Nhưng lơ lửng ở trong tinh không, Lâm Vân lại ngây ngẩn cả người. Ở một vũ trụ mênh mông như vậy, làm sao để xác định phương hướng của Địa Cầu bây giờ?

Vì quá sốt ruột, Lâm Vân liền phun ra một ngụm máu tươi. Cố gắng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn xao động

Nếu như Mông Văn xảy ra chuyện, cả đời này hắn sẽ sống trong hối hận. Bởi vì Mông Văn vì hắn mà rời đi, nhưng hắn lại không đi tìm nàng. Nếu là Vũ Tích xảy ra chuyện, cả đời này của hắn sẽ không còn niềm vui thú gì cả.

Sông Thanh Trại trải dài một trăm km, rồi chảy về sông Hoàng Hà.

Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương dọc theo sông Thanh Trại đã tìm được mấy chục km. Đã hỏi thăm không ít người dân sống ở đó, nhưng không có ai biết về Hàn Vũ Đình. Hôm nay, Lâm lão gia tử gọi điện tới từ Yên Kinh, nói rằng đã phát hiện ra tung tích của Lâm Vân ở thành phố Trung Ninh thuộc tỉnh Đông Hải. Ông ấy đã phái người tới đó tìm kiếm. Còn dặn dò Hàn Vũ Tích không phải lo lắng.

Tuy Hàn Vũ Tích thắc mắc vì sao Lâm Vân đã trở lại mà không liên lạc với mình, nhưng nàng và Liễu Nhược Sương vẫn đi tới thành phố Trung Ninh. Biết được tung tích của Lâm Vân, khiến nàng và Liễu Nhược Sương đều rất vui mừng. Riêng Liễu Nhược Sương, ngoài vui mừng ra, cô ấy còn thấp thỏm không yên. Mặc dù đã được Hàn Vũ Tích tiếp nhận, nhưng cô ấy còn chưa biết suy nghĩ của Lâm Vân như thế nào.

Trải qua hơn một tuần tập luyện, Hàn Vũ Tích đã có thể ngự kiếm phi hành, Nhưng vẫn chưa thể dẫn theo Liễu Nhược Sương bay đi được. Cho nên hai người quyết định ngồi máy bay tới thành phố Trung Ninh.

- Chị Vũ Tích, hiện tại em cảm thấy thân thể rất nhẹ nhàng, khí lực cũng lớn hơn rất nhiều. Như vậy đã là Luyện Khí một tầng mà chị nói chưa?

Liễu Nhược Sương thấy vì mình mà hai người phải đi máy bay. Nên rất muốn nhanh chóng đạt tới trình độ của Hàn Vũ Tích. Lúc đó sẽ không cần làm phiền chị ấy nữa.

- Chắc là vậy, được Lâm Vân dạy nên chị cũng hiểu một chút. Em thử vận khí từ huyện Dũng Tuyền tới huyệt Chu Thiên xem. Nếu dòng khí đó chạy một mạch, không có ngăn trở gì thì đó là tầng thứ nhất. Khi em tu luyện tới tầng hai, em sẽ có khả năng biết mình có thăng cấp hay không. Bởi vì hiện tại em mới có một tầng, nên không hiểu là phải.

Hàn Vũ Tích giải thích.

Liễu Nhược Sương tranh thủ thời gian nhắm mắt lại, rồi vận chuyển chân khí một vòng. Một lúc sau, nàng mới mở mắt, ủ rũ nói:

- Chân khí đi tới huyệt Kiến Trung thì trở nên chậm chạp rất nhiều, chứ không thông thuận như lời chị nói.

Hàn Vũ Tích thấy Liễu Nhược Sương gấp gáp như vậy, liền an ủi:

- Không sao đâu. Em mới tu luyện có một tuần chứ mấy. Theo như lời miêu tả của em, có lẽ rất nhanh em sẽ đột phá tầng thứ nhất.

- Chị Vũ Tích, Tinh Hà Thần Quyết mà chị dạy em, có phải là công pháp thần bí của thần tiên hay không?

Liễu Nhược Sương rảnh rỗi, liền hỏi đông hỏi tây.

- Chắc là vậy, chị thấy Tiên Thủy Quyết mà chị tu luyện lúc trước kém hơn Tinh Hà Thần Quyết này nhiều lắm. Chị và Lâm Vân lấy được bản thần quyết này ở rừng rậm Amazon. Khi em tu luyện thần quyết này tới tầng sáu, thì chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể thấy được tu vị của em. Khi em tu luyện tới Trúc Cơ, chí có tu sĩ Kết Đân mới có thể nhìn thấy tu vị của em.

- Chị biết được những điều này vì chị đã tu luyện tới tầng thứ bảy. Cho nên chị đoán rằng Tinh Hà Thần Quyết cao cấp hơn các pháp quyết tu luyện khác nhiều lắm. Còn cao hơn bao nhiêu thì chị không biết.

Hàn Vũ Tích đã luyện qua cả Tiên Thủy Quyết và Tinh Hà Thần Quyết nên mới có phán đoán như vậy.

Liễu Nhược Sương trầm tư một lúc rồi mới hỏi:

- Chị Vũ Tích, chị có biết vì sao anh Lâm Vân lại biết những điều này không? Trước kia em đã từng điều tra qua anh ấy. Nghe nói anh ấy là một thiếu gia ăn chơi, còn bị điên nữa. Không biết do đâu mà anh ấy thay đổi lớn như vậy?

Hàn Vũ Tích cũng trầm tư. Đây là vấn đề mà đến hiện tại nàng còn chưa rõ ràng lắm. Nếu nói Lâm Vân là giả, thì lại không giống. Nhưng Lâm Vân thực sự thay đổi quá lớn. Hàn Vũ Tích không biết trả lời ra sao, đành hỏi ngược lại:

- Nhược Sương, em có thể nói cho chị biết vì sao em lại yêu Lâm Vân hay không?

- Em?

Liễu Nhược Sương hơi sững sờ, ánh mắt trở nên mông lung. Một lúc lâu mới trả lời:

- Ngày đó trên hòn đảo nhỏ, anh ấy vê ngực của em. Lúc đầu em rất tức giận, nhưng nhìn thấy anh ấy thật lòng đối xử tốt với chị như vậy, em cảm thấy anh ấy chỉ là vô tình. Về sau khi em biết anh ấy chính là người đã nghiên cứu ra Dưỡng Tâm Hoàn, em lại cảm thấy thiếu nợ anh ấy.

- Điều khiến em cảm động nhất là, anh ấy biết em là người lấy đi bản quyền Dưỡng Tâm Hoàn, nhưng anh ấy vẫn giúp em đưa em về quê cũ thăm mộ cha mẹ. Còn vì cứu em mà vất vả tìm kiếm Tuyết Liên Tử. Từ bé đến giờ, còn chưa có ai tốt với em như vậy. Anh ruột và chú ruột của em chỉ vì một ít tài sản, thậm chí mặc kệ sự sống chết của em, còn đẩy em ra khỏi Liễu gia…

- Ngày đó Lâm Vân giúp em chữa thương, thân thể của em đã bị anh ấy nhìn thấy. Nhưng em không hối hận. Lúc đó em tưởng rằng em sẽ chết, nên trong tiềm thức, anh ấy đã trở thành người nam nhân của em. Nhưng em không nghĩ tới, anh ấy vẫn cứu sống được em. Mà lúc đó em đã không thể rời xa anh ấy rồi. Nếu mất anh ấy, em chỉ muốn đi theo cha mẹ và ông nội. Nhưng mạng sống của em là do anh ấy vất vả mới cứu được, nếu em lại chết, thì thật là phụ công lao của anh ấy.

- Cho nên em mới không để ý tới thể diện ở lại nhà hai anh chị. Chị Vũ Tích, em thực xin lỗi chị, em…

Liễu Nhược Sương không nói được nữa. Nàng vừa yêu Lâm Vân, vừa cảm thấy có lỗi với Hàn Vũ Tích. Tuy Lâm Vân và nàng ở bên nhau không lâu, nhưng nàng vẫn bị chinh phục với tính cách và sự nỗ lực cứu sống nàng của hắn.

Lâm Vân là một người tốt. Tình cảm của mình đối với hắn, vốn từ phản cảm, kính nể, hiếu kỳ, cảm kích, rồi mới biến thành yêu. Lần trước, Lâm Vân vì cứu mình mà phun cả máu tươi. Đó là hình ảnh mà nàng không bao giờ quên được. Hiện tại đi theo chị Vũ Tích tu luyện, Liễu Nhược Sương mới hiểu lúc đó hung hiểm như thế nào và vì sao Lâm Vân phải phun ra máu. Nhưng Lâm Vân vẫn làm vậy. Vì một người mà hắn không quen thuộc, thậm chí đã từng đánh cắp thành quả lao động của hắn.

Cho nên khi Hàn Vũ Tích nói muốn đi tìm Lâm Vân, nàng liền không chút do dự đồng ý. Bởi vì nếu không có Lâm Vân, nàng đã đi theo người thân và mất đi hy vọng sống rồi. Nếu Lâm Vân ra đi, nàng cũng muốn đi cùng hắn. Thế giới này còn Lâm Vân nên nàng mới còn quyến luyến.

- Nhược Sương, em…

Hàn Vũ Tích cầm tay của Liễu Nhược Sương. Tuy nàng hy vọng làm bạn với Lâm Vân tới già, nhưng nàng không thể ngăn cản người khác yêu hắn. Liễu Nhược Sương là một cô gái tốt, cũng là một cô gái đáng thương. Mình ít nhất còn có bà ngoại và mẹ. Nhưng Liễu Nhược Sương, ngoại trừ Lâm Vân mà cô ấy yêu đơn phương ra, có còn ai nữa đâu.

Cho nên Hàn Vũ Tích rất hiểu tâm sự của Liễu Nhược Sương. Lúc trước mình yêu Lâm Vân, không phải mình cũng nghĩ như cô ấy sao? Có lẽ Liễu Nhược Sương và mình rất hợp làm vợ chồng cả đời với Lâm Vân hơn các cô gái khác. Nếu có một ngày, Lâm Vân thực sự dẫn mình tới mặt trăng cử hành hôn lễ. Thì chỉ có mình và anh ấy ở trên đó có phải là quá vắng vẻ không? Có lẽ cộng thêm Liễu Nhược Sương, ba người ở bên nhau thì giống một gia đình hơn.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật