- Chị Vũ Tích, em cảm thấy tên Trần Ngọc Bân vừa nãy không phải là thứ tốt gì. Chúng ta muốn cẩn thận một chút.
Liễu Nhược Sương thấy tuy tên Trần Ngọc Bân kia rất nho nhã lễ độ. Nhưng không biết vì sao, y luôn tạo cho nàng một cảm giác không thoải mái.
- Ừ, chị đã biết bọn chúng muốn làm gì rồi. Buổi tối hôm nay bọn chúng sẽ ra tay với chúng ta. Nếu như Lâm Vân ở chỗ này, nhất định sẽ giết hết bọn chúng. Loại người này không chết, sẽ không biết gây họa cho bao nhiêu cô gái nữa.
Thần thức của Hàn Vũ Tích đã sớm phóng ra từ trước.
- Chị Vũ Tích, chị làm gì vậy?
Liễu Nhược Sương trông thấy Hàn Vũ Tích tiện tay phóng ra ba đạo kình phong rất mạnh liền hỏi.
- Trong phòng này có ba cái camera đã bị chị đánh nát. Thật không ngờ một khách sạn năm sao như thế còn đặt camera nhìn lén. Khách sạn này chắc cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Ngay cả nhà vệ sinh cũng có hai cái kìa. Để chị đi đập nốt chúng.
Hàn Vũ Tích nói xong, liền đi vào nhà vệ sinh. Rất nhanh vang lên hai tiếng nổ nhỏ, Hàn Vũ Tích đã đi ra.
- Chị Vũ Tích, sao chị biết những điều này?
Liễu Nhược Sương kinh ngạc hỏi.
- Cái này gọi là thần thức, cũng là do Lâm Vân dạy. Anh ấy đã dặn chị, đi tới chỗ này cũng phải kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một lát. Cho nên chị vừa đi vào căn phòng này liền đã kiểm tra tất cả. Nhược Sương, hiện tại chị sẽ dạy em công pháp Tu Chân. Công pháp mà Lâm Vân dạy cho chị có tên là Tinh Hà Thần Quyết. Anh ấy nói rằng nếu người nào không có linh căn thì sẽ không luyện được. Em thử vận dụng xem, nếu có tác dụng thì chứng tỏ em có linh căn.
Nói xong, Hàn Vũ Tích lấy tảng đá từ trong Tinh Giới ra rồi để xuống.
- Vũ Tích, cái này…
Mặc dù Liễu Nhược Sương biết Hàn Vũ Tích và Lâm Vân không phải người bình thường. Nhưng đột nhiên chị ấy lôi ra một tảng đá lớn, vẫn khiến cho nàng nhất thời không tiếp nhận được.
- À, đây là giới chỉ để để đồ vật. Khi nào chúng ta gặp lại Lâm Vân, thì bảo anh ấy làm cho em một cái. Có cái nhẫn này thì tiện hơn rất nhiều. Có thể tùy thân mang theo mà không có cảm giác nặng nhọc nhì cả.
- Khó trách lần trước ở trên đảo, anh ấy lôi ra được nhiều đồ vật như vậy.
Liễu Nhược Sương bừng tỉnh đại ngộ.
- Chị Vũ Tích, có phải là nếu em theo tuyến đường vận khí mà chị dậy, vận chuyển đủ một lần là xong một tầng à à?
Liễu Nhược Sương nghe xong Hàn Vũ Tích giảng về một ít kinh mạch và pháp quyết, liền khó hiểu hỏi.
- Không phải, em phải đả thông các kinh mạc bế tắc và huyệt đạo thì mới được. Kỳ thật điều này không khó. Hiện tại chị sẽ dạy cho em đả thông hai kinh mạch. Em lắng nghe kỹ nhé…
- Em biết rồi…
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đều tập trung tu luyên. Đột nhiên Liễu Nhược Sương cảm giác không gian xung quanh có chút ba động, liền mở to mắt nhìn Hàn Vũ Tích. Hiện tại cả người Hàn Vũ Tích giống như tiên nữ vậy. Trên người không ngừng có một tầng hơi nước bao xung quanh. Hơi nước càng ngày càng mỏng, cuối cùng là biến mất hầu như không thấy.
- Sao vậy chị Vũ Tích?
Liễu Nhược Sương trông thấy Hàn Vũ Tích mở to mắt, liền vội vàng hỏi.
- Nhược Sương, chị vừa mới tăng lên Luyện Khí tầng bảy. Ngồi trên tảng đá này tu luyện, hiệu quả thật là tốt, linh khí rất đầy đủ. Còn em, thấy thế nào rồi?
Hàn Vũ Tích lo lắng nhìn Liễu Nhược Sương. Nàng thực sự lo lắng, nếu như Liễu Nhược Sương không thể tu luyện thì phải làm sao bây giờ?
- Em cảm thấy rất tốt. Sau khi tu luyện thì thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Kể cả tinh thần cũng thế.
Liễu Nhược Sương cao hứng nói.
Hàn Vũ Tích gật đầu:
- Em hẳn là có linh căn. Hiện tại em cứ tu luyện như vậy. Đợi Lâm Vân trở về rồi lại hỏi anh ấy.
- Anh ấy cũng tu luyện Tinh Hà Thần Quyết à?
Liễu Nhược Sương rất muốn biết Lâm Vân tu luyện cái gì.
- Không phải, là Cửu Tinh Thần Quyết. Dù sao chị cũng không hiểu lắm. Nhược Sương, chúng ta tắm rửa xong rồi đi ăn cơm nhé.
Hàn Vũ Tích cảm thấy vừa tăng lên tầng bảy, thực lực cũng tăng lên không ít. Thì đi tới Địa Ngục Môn càng thêm nắm chắc.
- Trần thiếu, hai cô nàng kia từ khi đi vào căn phòng đều không thấy ra. Nên làm gì bây giờ?
Một tên nam tử mặc áo sơ mi trắng hạ thấp giọng nói với Trần Ngọc Bân.
- Chờ thêm một lát xem thế nào. Nếu như hai cô nàng này vẫn không đi ra ngoài, thì cậu giả vờ làm nhân viên rồi gõ cửa đi vào.
Trần Ngọc Bân cau mày nói.
- Vâng, tôi biết rồi.
Tên mặc áo sơ mi trắng nói.
- Còn có, camera trong phòng đó đã được bật lên chưa?
Trần Ngọc Bân nói xong, liền nghĩ tới các camera mà mình lắp đặt. Khách sạn này vốn chính là tài sản của nhà y. Số camera kia cũng là do y sai người lắp đặt. Vị trí chẳng những bí mật, mà còn có thể cung cấp cho y rất nhiều tin tức.
- Trần thiếu, không biết chuyện gì xảy ra, năm cái camera trong phòng đó đều bị hỏng rồi.
Một tên nam tử đeo kính vội vàng chạy tới nói.
Trần Ngọc Bân không suy nghĩ nhiều, lập tức tát y một cái:
- Ngu ngốc, cứ đến thời điểm mấu chốt thì con mẹ các ngươi lại làm hỏng. Nhanh đi sửa lại cho ta, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.
Trần Ngọc Bân nghe thấy camera mà mình sắp đặt trong phòng đó đều bị hỏng, trong lòng liền rất tức giận, ở đâu có thể nhịn được.
- Trần thiếu, tôi cho rằng việc này có chút kỳ quái. Camera trong phòng kia, sớm không hỏng, muộn không hỏng, hết lần này tới lần khác lại hỏng. Cũng quá trùng hợp đi. Những camera kia đều được chuyên gia xếp đặt, sao có thể nói hỏng là hỏng được.
Nam tử mặc áo trắng đứng bên cạnh Trần Ngọc Bân tỉnh táo nói. Trần Ngọc Bân nghe y nói vậy liền bình tĩnh lại. Đúng vậy, cho tới bây giờ đều không nghe nói qua có cái camera nào bị hỏng. Vì sao thoáng cái đã hỏng năm cái trong một phòng được? Việc này tuyệt đối không bình thường.
Chẳng lẽ hai cô nàng kia là đặc công sao? Nhưng cho dù là đặc công đi chăng nữa, cũng không thể nhanh như vậy đã phá năm cái camera đi. Không chỉ nói phá hỏng, cho dù muốn tìm vị trí của năm cái camera, không có nhiều người là không tìm được.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Trần Ngọc Bân trở nên khó nhìn. Trong lòng y đột nhiên có cảm giác hai cô gái rất thần bí. Lúc này y mới nhớ tới lúc hai cô gái kia vào khách sạn, có vẻ như là vừa từ xa tới. Nhưng chỉ có cô gái mặc áo hồng là còn cầm túi xách, cô gái áo vàng kia lại không thấy mang theo cái gì cả.
Nếu như hai người này đi du lịch, vì sao lại tay không mà đến? Cho dù là đặc công cũng phải mang thiết bị đi theo chứ. Hai cô gái này có cổ quái. Xem ra mình phải cân thận với hai người này.
- Hà Lục, cậu đi gọi thêm mười huynh đệ tới đây. Lão tử cũng không tin, ở địa bàn của tôi, hai cô nàng kia còn có thể thoát được.
Trần Ngọc Bân vẻ mặt âm trầm ra lệnh. Trong lòng còn đang tính toán, có phải là do hai cô nàng này phá hủy camera hay không? Nếu như là hai người bọn họ, làm sao có thể phát hiện ra vị trí của camera được nhỉ?
- Chờ chút, Hà Lục. Trước điều tra lại lịch của hai nữ nhân này đã. Xem bọn họ viết gì trên giấy đăng ký.
Trần Ngọc Bân gọi lại tên nam tử mặc sơ mi màu trắng.
- Tôi đã xem qua rồi. Ở trên đó chỉ có ghi quê quán của họ là ở vịnh Liễu gia. Một người tên là Liễu Nhược Sương, còn một người tên là Hàn Vũ Tích. Cô gái tên Hàn Vũ Tích không ghi địa chỉ. Người đăng ký là cô gái tên Liễu Nhược Sương.
Nam tử mặc áo sơ mi trắng trả lời vô cùng cẩn thận.
Tu vi hiện tại của Lâm Vân đã là năm sao. Dưới chân lại là phi kiếm của lão tổ Nguyên Anh, cho nên tốc độ phi hành cực nhanh. Nhưng chùm ánh sáng kia bị mình thần thức của mình theo dõi, lúc thì ẩn lúc thì hiện. Nên nếu Lâm Vân chậm một chút, có thể mất dấu của chùm ánh sáng kia.
Khiến cho Lâm Vân không muốn buông tha cho việc đuổi theo chùm sáng kia là bởi vì chùm sáng này tạo cho Lâm Vân một cảm giác rất quen thuộc. Hiện tại hắn đã nhận ra thứ ánh sáng này giống với ánh sáng phát ra cái đầm lầy lạnh thấu xương trên hòn đảo nhỏ thuộc Amazon.
Đây rốt cuộc là cái gì? Là một bảo bối phi hành của tu sĩ sao? Vốn không có ý định đuổi theo, nhưng Lâm Vân lại cảm thấy một tia khí tức giống với tảng đá mà mình và Vũ Tích tìm được ở đó.
Khí tức này khiến cho tâm thần của Lâm Vân lay động. Chẳng lẽ Vũ Tích bị thứ này mang đi? Nghĩ tới đây, Lâm Vân càng thêm thúc dục thanh phi kiếm dưới chân đuổi theo.
Chùm ánh sáng kia giống như biết Lâm Vân đuổi theo nó vậy, rõ ràng bay càng lúc càng nhanh. Nếu như nó không phát ra khí tức của tảng đá, thì Lâm Vân đã không đuổi theo được rồi. Nhưng tảng đá đó là do vợ mình giữ, hiện tại lại xuất hiện ở đây, vô luận như thế nào Lâm Vân cũng phải đuổi theo.
Tảng đá mất thì kệ nó, nhưng vạn nhất vợ của mình cũng bị bắt đi, vậy thì mình hối hận cả đời cũng không kịp. Đây không phải là Trái Đất, mà là vũ trụ, nếu bị mất tung tích, thì vĩnh viễn sẽ không tìm lại được.
Cho dù liều mạng hắn cũng muốn đuổi kịp chùm ánh sáng kia.
- Nhược Sương, chị định thử tối nay phi hành xem thế nào. Hiện tại chị đã là Luyện Khí bảy tầng, lai có một thanh phi kiếm đã được luyện hóa. Nếu không chúng ta rời đi luôn.
Hàn Vũ Tích đột nhiên rất muốn thử xem mình có thể bay được hay không.
Dựa theo lời của Lâm Vân, mình ít nhất phải tới Luyện Khí tầng thứ mười hai hoặc là Trúc Cơ mới có thể phi hành. Nhưng đó là ở dưới tình huống mình không thể phóng ra thần thức. Hiện tại tuy mình chỉ có Luyện Khí tầng bảy, nhưng Tu Thần Quyết đã tới tầng thứ ba. Phạm vi 50km xung quanh đều bị thần trí của mình bao trùm.
Nói cách khác, thần trí của mình đã tương đương với thời kỳ Trúc Cơ. Phi hành chủ yếu phải có phi kiếm và thần thức. Những thứ này hiện tại mình đều có. Chỉ là tu vị hơi thấp một chút. Nhưng vẫn có thể thử một lần.
- Vâng, chị Vũ Tích. Em cũng thấy ở trong khách sạn này không thoải mái lắm. Luôn có cảm giác bị giám thị gì đó. Tuy camera ở đây đã bị chị phá hủy hết, nhưng em luôn cảm thấy không an toàn.
Tuy Liễu Nhược Sương chỉ mới tu luyện có hai tiếng, nhưng đã có thể cảm ứng được một chút.
- Ừ. Xem ra là em có linh căn. Kỳ thực chị mới tu luyện được chưa tới một năm mà thôi. Nếu như em cũng có linh căn,, nói không chừng chỉ cần qua một năm, em cũng luyện tới Luyện Khí tầng bảy.
Hàn Vũ Tích rất cao hứng khi Liễu Nhược Sương cũng có linh căn.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương vừa mới đi tới đại sảnh, một tên nam tử tuổi chừng ba mươi đã đi tới chỗ hai người. Ánh mắt của Hàn Vũ Tích trở nên lạnh lẽo. Nàng vừa nhìn là biết, người kia cố ý muốn đi qua hai nàng.
Hàn Vũ Tích nghĩ, nếu như người này có ý xấu gì thì nàng liền không khách khí. Ít nhất phải hung hăng giáo huấn y một trận.
Nam tử trung niên đi qua bên người của Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương, nhưng không có động tác quá phận nào cả. Hàn Vũ Tích mới thở phào một cái. Nàng không hy vọng động chân động tay với người khác.
- Các cô mau rời khỏi đây thôi. Các cô đang gặp nguy hiểm.
Nam tử trung niên này nói xong liền đi ra khỏi cửa. Lời của ý tuy nhỏ,, nhưng Hàn Vũ Tích vẫn nghe rõ ràng. Nàng và Liễu Nhược Sương liền sửng sốt nhìn nhau. Không ngờ lại có người chủ động nhắc nhở hai nàng. Tuy y chỉ là bí mật nhắc nhở, nhưng không thể hoài nghi người này không muốn bọn họ bị rơi vào tay người khác. Y hẳn là có ý tốt.
- Chị Vũ Tích…
Liễu Nhược Sương rất kỳ quái lại có người chủ động thông báo nguy hiểm cho các nàng. Tuy Hàn Vũ Tích đã biết các nàng bị theo dõi, nhưng ở một nơi còn chưa quen thuộc như ở đây, có người xa lạ nhắc nhở, vẫn khiến hai người cảm động.
- Ừ, chị cũng biết. Chúng ta đi luôn thôi. Căn phòng kia thì cứ để đó.
Mặc dù Hàn Vũ Tích là tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, nhưng bị người bên ngoài nhìn chằm chằm như vậy, lại không có Lâm Vân ở bên cạnh, nàng vẫn có chút lo sợ bất an.
Nàng không biết mình có năng lực để đối phó với những người này không? Cho dù có thể đối phó, nhưng nếu có rất nhiều người xông lên cùng một lúc, thì mình phải làm gì mới phải?
Khi ở cùng với Lâm Vân, nàng chưa bao giờ phải lo lắng tới những chuyện như thế. Nhưng hiện tại Lâm Vân không ở bên cạnh mình.
- Trần thiếu, hai cô nàng kia đã đi ra khỏi khách sạn rồi. Tuy nhiên tôi phát hiện ra có người của mặt sẹo cũng theo dõi hai cô nàng đó. Hiện tại chúng ta phải làm gì?
Trần Ngọc Bân đang sai bảo mấy người điều hành kỹ thuật kiểm tra camera trong căn phòng mà Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương vừa ở. Thì nghe được thủ hạ của mình báo cáo.
- Có trả phòng hay không?
Hiện tại tâm tình của Trần Ngọc Bân rất không thoải mái. Nếu không phải camera bị hỏng, thì y đã nhìn thấy nhất cử nhất động của hai cô nàng kia trong phòng rồi.
- Chưa trả phòng, hình như là đi ra ngoài ăn cơm thì phải.
Câu trả lời này khiến y tương đối hài lòng.
- Vậy cư tiếp tục theo dõi. Đợi lát nữa, hai người đó kiểu gì chả trở về. Về phần Vương Ba Tử, cảnh cáo y thoáng cái, nói rằng hai nữ nhân này thiếu gia ta đã vừa ý rồi.
Trần Ngọc Bân để điện thoại xuống, tâm tình lại tốt đẹp. Hai nữ nhân kia đã đi rồi, phòng còn chưa trả. Vậy thì tranh thủ thời gian vào phòng hai người lắp đặt lại camera, và an bài một hai cái hương kích dục.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương tới môt quán cơm không lớn, rồi gọi vài món ăn.
- Chị Vũ Tích, vì sao mỗi lần đi ra ăn cơm chị đều gọi món cá tiêu xả ớt vậy? Em và chị ở Yên Kinh đã nếm qua mấy lần, lần này lại ăn à. Mà ở nhà em lại không thấy chị nấu món này. Chị có thể nói cho em biết được không?
Liễu Nhược Sương nhìn món cá tiêu xả ớt trên bàn. Nói thật, có ba lần nàng và Hàn Vũ Tích đi ra ngoài ăn cơm, chị ấy đều gọi món này. Nhưng lần nào cũng chỉ ăn có một ít.
- Chị…
Hàn Vũ Tích chợt nhớ tới ngày sinh nhật lần đó, ánh mắt liền trở nên ảm đạm.
Thật lâu sau, Hàn Vũ Tích mới thở dài:
- Nhược Sương, chuyện này về sau chị sẽ nói cho em biết.
…..
- Trần thiếu, hai nữ nhân kia ăn cơm xong rõ ràng gọi xe rời khỏi nội thành. Giống như đi về hướng đông nam vậy. Tôi đang đi theo sau bọn họ.
Trần Ngọc Bân vừa mới an bài xong căn phòng, thì nghe thấy được đàn em báo cáo.
Hai nữ nhân này muốn làm gì? Buổi tối không ngủ mà còn đi ra ngoài? Chẳng lẽ hai người đó thực sự là đặc công? Hừ, đặc công thì thế nào. Có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Ra nội thành càng tốt, hành động càng thêm thuận tiện.
Nghĩ tới đây, Trần Ngọc Bân chỉ vứt xuống một câu:
- Tiếp tục bám sát.
Sau đó liền vội vàng dẫn theo vài huynh đệ tới đó.
- Có ý tứ, hai nữ nhân này thực không ngu ngốc. Rõ ràng biết chạy trốn. Tiếp tục bám theo đằng sau tên thuộc hạ của Trần thiếu.
Tên nam tử mặt sẹo đốt một điếu thuốc. Hiện tại y đã không để Trần Ngọc Bân vào trong mắt. Nơi này không còn là khách sạn của tên đó nữa.
Tuy hậu trường của Trần Ngọc Bân rất lớn,, nhưng ở trong mắt của tên mặt sẹo, y chỉ là một tên thiếu gia dựa thế của gia đình mà thôi. Sao có thể so với Vương Ba Tử này được. Địa vị hiện tại của mình và anh trai đều là do hai anh em cố gắng mà đạt được.
Nếu ở tình huống bình thường, Vương Ba Tử không muốn gây xng đột với Trần Ngọc Bân. Nhưng hai nữ nhân hôm nay quả thực khiến cho y tâm động. Đặc biết là cô nàng mặc áo vàng nhạt kia, so với tiên nữ trong mộng của y còn đẹp hơn vài phần. Cô nàng mặc áo màu hồng cũng là mỹ nữ mà Vương Ba Tử ít thấy trong đời. Hơn nữa chỗ này đã không còn là trong khách sạn của Trần thiếu gia nữa.
Cả đời Vương Ba Tử đã chơi đùa vô số nữ nhân. Không hề thiếu so với tên Trần Ngọc Bân. Nhưng y còn chưa từng chơi qua nữ nhân có cấp bậc như vậy. Ngôi sao ca nhạc Nguyễn Y kia, ở trong mắt của Vương Ba Tử, cũng không xinh đẹp bằng hai nữ nhân này. Hơn nữa, lúc đi ra ngoài Nguyễn Y đều là trang điểm, ai biết rốt cuộc mặt mũi cô ta thế nào.
Vốn đang suy nghĩ, xung đột ở trong khách sạn của Trần Ngọc Bân, thật sự không phải là việc sáng suốt. Tuy Vương Ba Tử xem thường Trần Ngọc Bân, nhưng gây xung đột trên địa bàn của y, Vương Ba Tử còn không ngốc đến vậy.
Nhưng thật không ngờ hai nữ nhân này muộn như vậy rồi còn đi ra khách sạn. Sau khi cơm nước xong còn gọi xe đi tới vùng ngoại thành. Chuyện tốt như vậy, Vương Ba Tử liền nghĩ tới mình chắc có duyên với các nàng. Trong lòng còn suy nghĩ, may mà hôm nay mình đúng lúc có mặt ở khách sạn Hoàng Minh. Bằng không kiếm đâu ra chuyện tốt như vậy.
Hàn Vũ Tích đã sớm biết đằng sau mình có mấy chiếc xe theo dõi, lạnh lùng hừ một tiếng. Thật không ngờ bọn chúng lại lớn mật như thế, rõ ràng công khai đuổi theo.
- Chị Vũ Tích, làm sao bây giờ?
Liễu Nhược Sương thấy sắc mặt của Hàn Vũ Tích không vui, liền lên tiếng hỏi.
- Những người này thực sự không biết xấu hổ, rõ ràng đuổi đến tận đây.
Sắc mặt của Hàn Vũ Tích dần dần băng hàn.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Liễu Nhược Sương cho rằng, tuy Vũ Tích đã đi theo Lâm Vân tu luyện qua. Nhưng lại biết thời gian tu luyện cúa chị ấy không dài. Cũng không biết chị ấy có thể đánh thắng những người này hay không. Trong lòng rất lo sợ bất an. Thân thể của mình là lưu cho Lâm Vân. Nếu như bị những người này cưỡng bức, cho dù nàng chết cũng cảm thấy dơ bẩn.
- Em không cần phải lo lắng đâu. Lâm Vân đã nói cho chị biết, một khi chị tới Luyện Khí tầng bốn là có thể tự bảo vệ bản thân. Hiện tại chị đã là tầng bảy rồi,, tuy chị chưa từng đánh nhau qua, nhưng chị có một loại cảm giác, những người này không phải là đối thủ của chị.
Hàn Vũ Tích nắm lấy tay của Liễu Nhược Sương, muốn an ủi cô ấy, nhưng trong lòng cũng không phải chắc chắn.
- Chị còn phong nhận, hỏa cầu, lôi điện, còn có thể phóng mưa bụi nữa. Mấy chiêu này chị đã từng sử dụng qua, rất là lợi hại. Đợi tí nữa em sẽ được thấy.
Hàn Vũ Tích đột nhiên nghĩ tới, mình cũng coi như là một người Tu Chân, chẳng lẽ không đánh được vài tên lưu manh sao?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật