Trang chủ » Công Tử Điên Khùng » Chương 283: Hiểu lầm

Chương 283: Hiểu lầm

- Tấm bản đồ này ngươi lấy được từ đâu?

Tên đạo sĩ áo xám nhìn Lâm Vân như nhìn một người chết vậy. Y không biết người này gặp phải vận khí gì mà có được tấm bảo đồ như vậy. Y muốn hỏi Lâm Vân lấy tấm bảo đồ ở đâu, để y tới chỗ đồ tìm xem còn có bảo vật nào khác không.

Lâm Vân nắm một viên linh thạch trong tay, tranh thủ thời gian hồi phục linh khí. Nên không trả lời tên đạo sĩ áo lam kia.

Tên đạo sĩ áo lam thấy Lâm Vân không trả lời, liền đi tới trước mật của Lâm Vân, rồi vung kiếm lên. Không nói hai lời một lần nữa đâm vào trái tim của Lâm Vân.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, giơ tay phóng ra Tinh Đao. Tên đạo sĩ áo lam không ngờ Lâm Vân bị thương vẫn còn lợi hai như vậy, lập tức bị chém thành hai nửa. Trước khi chết, trong mắt cũng tràn đầy không cam lòng giống như tay sư huynh mà y vừa giết.

Thấy hai tên đạo sĩ đã chết, Lâm Vân mới thở phào một tiếng. Lần này hắn bị thương rất nghiêm trọng. Không thê rở bên ngoài chữa thương. Nhất định phải trở về. Nhưng không thể trở về nhà ở Yên Kinh, mà trở về căn phòng mà Xung Hi đã để sẵn cho hắn.

- Ủa, bản đồ đâu rồi?

Lúc này Lâm Vân mới phát hiện tấm bản đồ kia không thấy. Chỗ này ngoài mình và hai tên đạo sĩ vừa mới chết kia thì có ai đâu nhỉ? Vì sao tấm bản đồ đã biến mất rồi?

Lâm Vân cẩn thận tìm tòi xung quanh, nhưng vẫn không thấy. Vừa rồi cũng không có cơn gió mạnh nào, chẳng lẽ nó có thể tự động bay mất?

Tìm một lúc lâu không tìm được, mà Lâm Vân đã cực kỳ mệt mỏi rồi. Không dám tiếp tục tìm kiếm nữa, thuận tay thu lại hai thanh kiếm của hai tên đạo sĩ kia, rồi phóng một mồi lửa biến hai người thành tro bụi.

Vừa nãy kim quang phóng lên trời đã có hai tên đạo sĩ tìm tời. Lâm Vân không dám khẳng định lát nữa lại có người khác tới. Mà hiện tại hắn đã suy yếu đến việc tự chữa thương cũng khó khăn. Tranh thủ thời gian lấy Phi Vân Trùy ra, bước lên đó rồi bay về Thanh Hóa. Nhưng tới nơi cũng đã là ba giờ sáng. Lâm Vân từ cửa sổ bay vào căn phòng, liền ngã xuống sàn nhà, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Buổi tối Xung Hi thường ngủ không sâu. Thanh âm Lâm Vân ngã xuống sàn, cô ta đã nghe thấy. Có rất nhiều bảo vệ canh phòng khu nhà này, chắc không có người lạ đi vào. Nhưng thanh âm vừa rồi rất rõ ràng, hình như truyền tới từ phòng của tay lái xe Mộc Vân.

“Chẵng lẽ Mộc Vân đã trở lại?”

Xung Hi ngồi dậy, bật đèn lên rồi đi tới phòng của Lâm Vân. Gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Xem ra là hắn chưa trở về. Liền thuận tay mở cửa. Ánh trăng từ cửa số chiếu vào, Xung Hi liền nhìn thấy Lâm Vân nằm trên mặt đất, không biết sinh tử, liền kinh hãi thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.

Xung Hi sửng sốt nửa ngảy, mới nhớ tới là phải dìu Lâm Vân lên giường rồi gọi thầy thuốc tới.

Nhưng Xung Hi vừa mới chạm vào người Lâm Vân thì hắn đã tỉnh lại. Nhìn thấy là Xung Hi, mới thở phào một hơi.

Xung Hi thấy Lâm Vân đã tỉnh lại, trong lòng liền vui vẻ, thiếu chút nữa buông tay làm cho Lâm Vân rơi xuống mặt đất. Hiện tại tóc của tên Mộc Vân này đã cháy đen, quần áo rách tung tóe. Hơn nữa ở ngực hình như còn bị cái gì đâm vào, không biết có sâu không. Vết thương chồng chất như vậy mà hắn còn có thể chạy về một mình, không biết là đánh nhau với ai? Chẳng lẽ là Liên gia sao?

- Anh nằm xuống đi, để tôi gọi thầy thuốc.

Xung Hi nói xong, đang định về phòng gọi điện thoại.

- Không cần đâu.

Lâm Vân bắt lấy cánh tay của Xung Hi, trong lòng tự nhủ, nếu gọi thầy thuốc không chừng mình thật sự mất mạng. Lâm Vân cũng không dám đem mạng nhỏ của mình giao cho người khác. Hắn không cho rằng còn có vị thầy thuốc nào biết trị cách trị liệu tốt hơn hắn. Mà mình ở Thanh Hóa đắc tội quá nhiều người, tính mạng ở trong tay mình vẫn là tốt hơn.

Xung Hi không biết vì sao Lâm Vân không cần thầy thuốc, nhưng vẫn đồng ý nói:

- Ừ, vậy thì tôi không gọi thầy thuốc nữa. Anh buông tay tôi ra đi.

Cô ta không dám dùng sức giãy dụa, vì sợ động phải vết thương của Lâm Vân.

- Nhớ kỹ đấy, vô luận thế nào cũng đừng gọi thầy thuốc.

Nói xong câu đó, Lâm Vân lại hôn mê bất tỉnh.

Xung Hi kinh hãi, vội vàng sờ mũi của Lâm Vân, phát hiện vẫn còn hô hấp. Tranh thủ thời gian lấy một chậu nước ấm, lau qua mặt cho Lâm Vân. Nhưng vừa lau mặt của hắn đã suýt nữa dọa cô ta nhảy dựng. Nhìn kỹ lại thì mới biết người này hóa trang. Như vậy cái tên Mộc Vân cũng là giả.

Sau khi rửa sạch hóa trang trên mặt, Xung Hi mới phát hiện khuôn mặt của Lâm Vân rất dễ nhìn. Tuy không phải là đẹp trai nhất, nhưng lại có một mị lực rất hấp dẫn.

Thở dài một tiếng, không biết vì sao Mộc Vân phải hóa trang. Nhưng cô ta cũng không muốn tìm hiểu sâu. Nghĩ một lúc, vẫn là cởi áo của hắn xuống.

Cơ thể rắn chắc cân xứng bạo lộ trước mặt Xung Hi. Xung Hi sửng sốt một chút, người này sao có làn da tốt như vậy? Phồi hợp với khuôn mặt của hắn, quả thực là một anh chàng cực kỳ đẹp trai. Liền vội vàng thu hồi lại tâm tư, cẩn thận lau vết máu trên người Lâm Vân. Lúc này mới phát hiện ra vết thương xuyên thủng ngực.

Trông thấy miệng vết thương sâu như vậy, Xung Hi suýt nữa kêu ra tiếng. Nhưng vẫn cố nhịn được. Sau khi giặt sạch sẽ quần áo của Lâm Vân rồi hong khô, thì mặc lại cho hắn.

Làm xong mấy việc này, Xung Hi đã chảy mồ hôi đầy trán. Trong lòng tự nhủ, sao trên thân thể người này cũng có mùi thơm nhỉ? À, đây không phải mùi thơm, mà là một cảm giác tươi mát gì đó. Trên người của mình có mùi thơm, chỉ có vài người là biết. Còn phần lớn mọi người cho rằng mình là phun nước hoa. Nhưng Xung Hi tự biết, là cô ta chưa bao giờ xịt nước hoa.

Hôm nay cô ta mới phát hiện Mộc Vân cũng giống như mình. Trên người có hương vị tươi mát tự nhiên. Chẳng lẽ hắn và mình là cùng một loại người? Nhìn quần dài của Lâm Vân, cuối cùng là không có dũng khí để cởi.

Hiện tại sắc mặt của Lâm Vân rất tái nhợt. Lúc Xung Hi lau khuôn mặt và thân thể hắn,, hắn đã cảm nhận được. Hắn cũng minh bạch Xung Hi đã biết tướng mạo thật của mình,, nhưng hắn không có cách nào mở mắt. Hiện tại hắn có thể làm, là cố gắng tụ kết tinh lực, thong thả chữa trị thương thế của bản thân. Nặng nhất vẫn là một kiếm xuyên ngực kia.

Mà cô nàng Xung Hi kia lạ thật, lau xong thân thể của mình rồi còn không mặc áo lại cho mình, còn vuốt ve miệng vết thương kia nửa ngày trời. Cái này làm cho Lâm Vân thực sự không nhẫn nhịn được. Cũng may về sau cô ta mới mặc lại áo cho hắn.

- Mộc Vân, anh rốt cuộc là loại người như thế nào? Sao tôi không thể nhìn thấu anh nhỉ? Mà vì sao anh phải cần hóa trang?

Xung Hi ngồi ở bên giường Lâm Vân, nhìn chằm chằm vào hắn, lầm bầm nói.

Lâm Vân nghe thấy tiếng lầm bầm của Xung Hi, thiếu chút nữa buồn bực đến hôn mê. Cũng may hiện tại hắn đã có thể chậm rãi vận chuyển tinh lực chữa trị miệng vết thương. Không lâu sau, vì quá mức mệt mỏi, Lâm Vân đã lâm vào ngủ say. Tinh lực thì vẫn tự động chữa trị vết thương.

Xung Hi không dám rời đi Lâm Vân. Tuy nhiên cô ta có thể thấy huyết sấc dần dần xuất hiện trên mặt Lâm Vân. Thương thế có vẻ cũng đang chuyển biến tốt đẹp. Cô ta không dám rời đi, chỉ sợ vết thương có gì tái phát.

Xung Hi mơ thấy một giấc mộng khá xa lạ. Cô ta mơ thấy mình đang nằm trong ngực của một người nam nhân. Trong mơ, cô ta đột nhiên nghĩ, khi nào mình mới có thể tìm được một người nam nhân mà mình yêu mến.

Nghĩ tới đây thì cả kinh, liền mở to mắt. Mới phát hiện mình đang nằm trong ngực của Lâm Vân, mà hiện tại đã là buổi sáng. Cô ta sợ tới mức tranh thủ thời gian ngồi lên. Cũng may Lâm Vân vẫn đang ngủ, nên mới nhẹ nhàng thở ra. Nếu bị Mộc Vân biết mình ngủ thiếp trong ngực của hắn, chắc là mắc cỡ chết người.

Lâm Vân đương nhiên sẽ không tỉnh lại. Tinh lực của hắn càng ngày càng hùng hậu. Miệng vết thương nhờ được tinh lực vận chuyển, rất nhanh được chữa trị. Các vết thương do lá bùa kia đập vào cũng không còn dấu vết gì cả.

Xung Hi không dám nhìn Lâm Vân nữa, nàng sợ mình nhìn Lâm Vân mà Lâm Vân vừa lúc tỉnh dậy thì sẽ xấu hổ.

- Chị Nam?

Xung Hi vừa mới mở cửa phòng của Lâm Vân đi ra thì thấy chị Nam đã đứng ở đó.

Tiếu Nam chính là người thân cận nhất của Xung Hi. Rất nhiều việc của Xung Hi đều giao cho Tiếu Nam đi làm. Nhưng hôm nay Tiếu Nam lại trông thấy Xung Hi, vốn không bao giờ thèm ngó tới các nam nhân khác, rõ ràng đi ra từ căn phòng của tay bảo tiêu kia.

- Tiểu Hi…

Tiếu Nam ngây ngẩn cả người, lại chỉ có mặc áo ngủ. Trên áo ngủ là vết máu, đây là chuyện gì? Ngó đầu nhìn vào căn phòng thì thấy tay bảo tiêu còn đang nằm trên giường.

Xung Hi rõ ràng qua đêm với một người bảo tiêu? Tiếu Nam không dám tin vào mắt mình.

Xung Hi không có cách nào giải thích rõ ràng với Tiếu Nam, vội vàng nói:

- Chị Nam, hôm nay em không tới công ty đâu. Chuyện của công ty chị giúp em giải quyết.

Nói xong, Xung Hi vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tiếu Nam cười cười, rốt cuộc đã có nam nhân chinh phục được con bé. Có lẽ từ nay về sau, Tiểu Hi không còn phải mang theo bộ mặt lạnh như băng lúc trước nữa. Tuy cảm thấy tay bảo tiêu căn bản không xứng với Xung Hi, nhưng Tiếu Nam đã cảm thấy yên tâm.

Xung Hi đã không còn nhỏ, sắp hai mươi lăm tuổi rồi. Huống hồ chuyện của công ty đã đâu vào đó, con bé nên tìm một chốn quy túc. Tuy người đó không khiến mình quá hài lòng, nhưng chỉ cần Xung Hi yêu mến là tốt rồi. Con bé không thiếu tiền, cả gia tộc cũng chỉ còn một mình con bé, không cần phải tìm một gia đình môn đăng hộ đối.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật