Trang chủ » Công Tử Điên Khùng » Chương 255: Sợ hãi

Chương 255: Sợ hãi

- Nhược Sương, em đừng tức giận, chồng chị không phải là loại người khẩu thị tâm phi đâu (Mồm nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo). À, mà em chưa giới thiệu hai người nhỉ. Đây là Liễu Nhược Sương, là tổng giám độc của công ty dược nghiệp Liễu thị.

Hàn Vũ Tích vội vàng giảng hòa.

- Dưỡng Tâm Hoàn là của công ty dược nghiệp Liễu thị?

Lâm Vân cau mày hỏi.

- Thực xin lỗi, khi em trở về sẽ trả lại độc quyền Dưỡng Tâm Hoàn cho công ty của anh.

Trong lòng Liễu Nhược Sương xấu hổ vô cùng. Mình rõ ràng lại lấy Dưỡng Tâm Hoàn của hắn mang đi đăng ký độc quyền cho mình.

- Được rồi, em đã giúp Vũ Tích rất nhiều. Anh coi như thiếu em một phần tình. Chỉ cần em trả lại quyền sản xuất Dưỡng Tâm Hoàn cho công ty, thì anh sẽ không truy cứu.

Lâm Vân đương nhiên sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt đó mà làm khó Liễu Nhược Sương.

Huống hồ là do hắn tiết lộ Dưỡng Tâm Hoàn ra bên ngoài. Chỉ cần có những lời này của Liễu Nhược Sương là đủ rồi. Nếu như đối phương không chịu nhận, Lâm Vân sẽ nghĩ mọi biện pháp để đưa nó trở về. Bởi vì đó là đồ vật của hắn, tuy hắn phạm sai lầm trước, giúp đối phương thu được lợi nhuận. Nhưng nếu đã biết, hắn sẽ thu về bằng được, chứ không có lý do gì cho người khác hưởng.

Nghe Lâm Vân không truy cứu trách nhiệm, Liễu Nhược Sương mới thở phào một hơi. Nàng chỉ sợ Lâm Vân muốn nàng bồi thường rất nhiều tiền. Mặc dù nàng có thể không bồi thường, nhưng lương tâm của Liễu Nhược Sương lại không cho phép nàng làm vậy.

Thấy hào khí có vẻ trầm mặc, Lâm Vân nói:

- Em gọi điện thoại trở về báo bình an đi.

Nói xong, Lâm Vân lấy chiếc điện thoại đưa cho Liễu Nhược Sương. Liễu Nhược Sương tiếp nhận điện thoại, đột nhiên cảm thấy thương tâm. Người mà quan tâm tới mình nhất, chắc chỉ có gia gia mà thôi.

- Vũ Tích, em không cần lo lắng, anh đã gọi điện thoại thông báo cho mọi người rằng anh đã tìm được em rồi. Còn có, lúc trở về em sẽ rất kinh hỉ cho mà coi.

Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích muốn nói cái gì đó, vội vàng nói trước.

Những ngày tiếp theo, Lâm Vân đào thêm hai cái hang trên vách núi. Cũng may ngọn núi này khá lớn. Một cái hang để đầy nồi bát, dùng làm phòng bếp. Hiện tại chỉ có thể dùng củi để đun. Lâm Vân quyết định lúc trở về phải mang thêm một cái bếp ga dã ngoại.

Phòng kia thì đào rộng hơn, rồi để giường của Hàn Vũ Tích trong đó.

Lúc Lâm Vân đào hang, hai người đều đứng ở xa xa. Đợi Lâm Vân đào xong, khi tới mới hát hiện trong cái hang đều có đầy đủ các thiết bị phòng bếp. Đặc biệt còn có một cái giường và chăn mền nữa.

- Cái này…

Liễu Nhược Sương ngây dại, nhứng thứ này lấy từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ chồng của Hàn Vũ Tích là một thầy phù thủy sao? Hơn nữa hắn làm cách nào mà đào hang nhanh như vậy?

Hàn Vũ Tích biết bản lĩnh của Lâm Vân rất lớn, nhưng vẫn bị những thứ này làm cho rung động. Mà rõ ràng lúc Lâm Vân tới không thấy mang theo đồ đạc gì cả. Nhưng nàng không hỏi hắn, nàng tin tưởng Lâm Vân sẽ nói cho mình biết.

- Cái hang ngoài này thì cho hai người ở, anh sẽ cái hang cũ kia. Phòng bếp thì giao cho hai người. Gạo và đồ gia vị anh đều để sẵn ở đó rồi. Hiện tại anh cần dùng thời gian một tháng để nghi ngơi. Chờ anh khỏe lại thì anh sẽ đưa các em trở về.

Sở dĩ Lâm Vân lấy những vật này ra, là vì dù sao lúc trở về,, Liễu Nhược Sương cũng biết mình có thể bay. Còn không bằng lúc này cho cô ta biết một chút.

- Chính là, em…

Hàn Vũ Tích muốn ở một chỗ với Lâm Vân,, nhưng khi nhìn thoáng qua Liễu Nhược Sương, thì lại thôi.

- Vũ Tích, em ra đây một lát.

Lâm Vân thừa dịp Liễu Nhược Sương còn đang sửng sốt, liền kéo Hàn Vũ Tích sang một bên, sau đó cầm tay nàng, vận chuyển tinh lực thăm dò.

- Vũ Tích, em đã luyện tới Luyện Khí một tầng rồi?

Lâm Vân ngây ngẩn cả người, không ngờ tốc độ tu luyện của Vũ Tích lại nhanh như vậy.

- Em không biết, chỉ là cảm thấy sau khi tu luyện công pháp anh dạy, cơ thể khỏe mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa thị lực còn rất tốt. Đây là một tầng à?

Hàn Vũ Tích nghe Lâm Vân nói việc tu luyện rất khó, nhưng mới hơn mười ngày mình được đã được một tầng rồi?

- Em có mang theo viên linh thạch không?

Lâm Vân hỏi.

- Không, em để ở nhà rồi.

Hàn Vũ Tích vội vàng trả lời. Nàng còn tưởng Lâm Vân muốn dùng linh thạch, mà mình lại không mang theo.

- Không sao, anh còn rất nhiều. Em cứ tập trung mà tu luyện đi, lần này anh kiếm được rất nhiều linh thạch.

Nói xong, lấy ra một viên linh thạch đưa cho Hàn Vũ Tích.

- Anh muốn tu luyện trong một tuần. Một tuần này nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi anh. Mà nếu có chuyện quan trọng thì phải lập tức gọi anh đấy nhé.

Hiện tại Lâm Vân muốn điều trị vết thương cho tốt, còn thử xem có tiến lên được hai sao không? Nếu như tu luyện tới hai sao, thì hắn có thể tu sửa lại được Phi Vân Trùy. Hoặc là không có Phi Vân Trùy, thì hắn có thể bay lượn trên không.

- Còn việc ăn uống?

Hàn Vũ Tích sững sờ, chẳng nhẽ nhịn đói một tuần sao?

- Không có vấn đề gì đâu. Việc tu luyện của anh vốn là dựa vào linh khí để cung cấp năng lượng. Huống hồ, nếu đói bụng anh có thể ăn chút lương khô.

Nghe Lâm Vân nói vậy, Hàn Vũ Tích vẫn cảm thấy không nỡ. Nhưng nàng biết còn nhiều thứ của hắn mà mình không hiểu.

Kế tiếp Lâm Vân bắt vài chục con cá đưa cho Hàn Vũ Tích, còn mình thì đi vào trong hang tu luyện.

- Chị Vũ Tích, em thấy thật là kỳ quái, chồng của chị lấy đâu ra nhiều đồ đạc như vậy? Còn có, anh ấy đến đây bằng cách nào?

Liễu Nhược Sương đột nhiên cảm thấy Lâm Vân rất thần bí.

- Có một số chuyện của anh ấy, chị cũng không rõ lắm. Tuy nhiên chị nghĩ về sau anh ấy nhất định sẽ nói cho chúng ta. Chỉ là chuyện này rất thần kỳ, em biết thì đừng nói với ai khác nhé.

Hàn Vũ Tích biết là không thể lừa dối Liễu Nhược Sương nên đành dặn dò như vậy.

- Vâng, em biết rồi.

Liễu Nhược Sương thấy Hàn Vũ Tích nói trịnh trọng như vậy, vôi vàng gật đầu đáp ứng. Nhưng trong lòng đã biết Lâm Vân không phải là người bình thường. Một người bình thường thì không thể sáng chế ra ba loại thuốc nghịch thiên như vậy được.

Buổi tối, tuy Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương ở chung một cái hang, nhưng hai người vẫn thấy sợ hãi. Bởi ở xa xa thỉnh thoảng truyền tới đủ loại tiếng kêu. Hoặc là gió biển thổi vào cái hang, vang lên những tiếng xoàn xoạt.

Lúc hai người còn ở trên biển, thời khắc đều lo lắng thuyền sẽ bị lật. Thể xác và tinh thần rất là mệt mỏi, nên nếu đã nằm ngủ thì ngủ rất say. Hiện tại đã an định nằm trên giường ấm áp, nhưng nghe những tiếng kêu bên ngoài lại sợ hãi khó ngủ.

- Chị Vũ Tích, chị nói xem ở đây có ma quỷ hay không? Em thật sự không dám tưởng tượng, nếu cứ như vậy, dù mười ngày chúng ta cũng không chịu được.

Liễu Nhược Sương muốn thông qua nói chuyện để giảm bớt sợ hãi trong lòng.

- Chị cũng không biết. Kỳ thực chị cũng rất sợ, nếu không phải Lâm Vân đang có việc bận, thì chị rất muốn tới chỗ của anh ấy.

Hàn Vũ Tích nói ra lời trong lòng của mình.

- Còn em thì sao?

Liễu Nhược Sương nghe Hàn Vũ Tích nói vậy thì rất lo lắng. Nếu Vũ Tích đi sang bên ở cùng với chồng của chị ấy, thì mình chỉ còn lại một mình ở chỗ này. Vậy thì không phải càng thêm sợ hãi sao?

Tuy Lâm Vân không muốn nghe các nàng nói chuyện, nhưng cái hang của hai người cách cái hang của hắn chỉ có một tầng đá mỏng. Cho nên khi hai người nói chuyện, hắn đều nghe thấy rõ ràng.

Đành phải thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới cái hang của Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương.

- Là ai?

Nghe thấy tiếng cửa gỗ vang lên, Liễu Nhược Sương liền nổi da gà, Hàn Vũ Tích cũng chuẩn bị gọi Lâm Vân.

- Là anh. Mà lá gan của các em nhỏ thật đấy. Thật không biết sao các em có thể trải qua mười ngày trên biển?

Lâm Vân nói xong rồi đi vào.

Hàn Vũ Tích trông thấy là Lâm Vân liền lao tới ôm cổ hắn. Trái tim đập thình thịch cũng đã bình tĩnh lại. Liễu Nhược Sương thì không thể làm như Hàn Vũ Tích, nhưng thấy là Lâm Vân vào, cũng thở phào một hơi. Hồn nhiên quên mất nơi này là chỗ ngủ của con gái, Lâm Vân không nên vào.

- Lâm Vân, em nghĩ….

Liễu Nhược Sương nói tới đây, thì không biết nói gì nữa.

- Không cần phải suy nghĩ nhiều đâu. Hôm nay cứ ngủ tạm như vậy đi. Ngày mai anh sẽ đóng cái hang này lại, rồi đào thông cái hang này với cái hang của anh.

- Hiện tại đi ngủ đi, tối nay anh ở chỗ này canh cho.

Lâm Vân đau lòng lão bà của mình phải phiêu bạt trên biển hơn mười ngày. Nên muốn cho nàng thoải mái nghỉ ngơi.

- Nếu không, anh cũng lên giường này ngủ. Cái giường khá rộng, ba người chúng ta cũng có thể nằm vừa.

Hàn Vũ Tích nói xong, kéo Lâm Vân lên giường.

Liễu Nhược Sương thấy thế, rõ ràng không đưa ra ý kiến phải đối. Mà xê dịch vào trong. Ý tứ rất rõ ràng, không thèm để ý Lâm Vân ngủ ở đây một đêm.

- Không cần đâu, anh tu luyện ở hang này một đêm cũng được.

Lâm Vân nói xong, ngồi xuống một cái ghế.

Hàn Vũ Tích thấy thế cũng không níu kéo Lâm Vân lên giường nữa. Dù sao trên giường còn có Nhược Sương. Có Lâm Vân ở đây, không còn sợ hãi, hai cô gái rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

Nhiều ngày không được ngủ yên giấc. Một giấc ngủ này hai người ngủ rất ngon.

Lâm Vân tu luyện được vài tiếng, cảm giác tinh lực khôi phục không ít. Nhưng thần sắc lại khốn đốn. Bởi đã lâu rồi hắn cũng không được ngủ một giấc yên ổn. Cuối cùng là ghé vào đầu giường của Hàn Vũ Tích, rồi ngủ mất.

Buổi sáng khi Hàn Vũ Tích tỉnh lại, phát hiện Lâm Vân nghé vào giường mình nằm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn. Lúc này Liễu Nhược Sương cũng đã tỉnh, đành phải giả vờ ngủ tiếp.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật