Đang trong lửa giận, Lâm Vân không hề cố kỵ tiêu diệt cả ba mươi hai cứ điểm của tổ chức Hắc Thủ Băng Đao ở thành phố Los Angeles. Cũng không để ý tới cả thành phố Los Angeles đã trở nên hỗn loạn. Lập tức bay tới toàn bộ cứ điểm của Hắc Thủ Băng Đao trên chiếc đồng hồ vàng. Đến chỗ nào là giết sạch chỗ đó, rồi dùng một mồi lửa thiêu rụi. Phỏng chừng Lâm Vân đã giết ít nhất gần 5000 người.
Chỗ căn cứ đông nhất là có bảy trăm người, chỗ đó lập tức trở thành một lò sát sinh. Lâm Vân giết nhiều người như vậy khiến không chỉ Los Angeles rối loạn, mà tất cả các thành phố khác đều sợ hãi. Bọn họ cho rằng điều này không phải do một người làm, mà do cả một tổ chức làm. Mà tổ chức này thật không ngờ khủng bố như vậy. Có thể đồng thời tiêu diệt toàn bộ căn cứ của Hắc Thủ Băng Đao ở hơn mươi thành phố. Thành viên chạy trốn chỉ có rải rác vài người mà thôi.
Một phen giết chóc này, Lâm Vân đã giết sạch sẽ các cứ điểm trên chiếc đồng hồ. Nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của Vũ Tích. Chứng tỏ nàng ấy không bị chuyển tới các cứ điểm mà là bị chuyển tới một nơi nào đó.
Lâm Vân cảm thấy lo lắng. Đã dạo qua một vòng cũng không phát hiện ra dấu vết của Hàn Vũ Tích. Đành phải lần nữa trở về Los Angeles. Tuy nơi này đã được cảnh giới nghiêm mật, nhưng Lâm Vân muốn tránh những cảnh sát này cũng là đơn giản. Hắn cảm thấy Vũ Tích là rời đi từ Los Angeles. Hắn có thể từ nơi này tìm chút manh mối gì đó.
Phạm vi thần thức hiện tại của Lâm Vân đã là hơn 10km. Nhưng hắn mất một đêm tìm khắp Los Angeles, cũng không thấy tung tích nào của Vũ Tích cả. Tuy nhiên, khi trời sắp sáng, Lâm Vân lại phát hiện một trạm dừng chân tạm thời của tổ chức Hắc Thủ Băng Đao. Ở bên trong có chín người, có hai nữ nhân dáng người đầy đặn, và bảy người nam tử. Ngồi ở đầu rõ ràng là một tên có đeo đồng hồ màu bạc. Trong lòng Lâm Vân vui vẻ, âm thầm tự nhủ những tên này khẳng định có liên quen tới việc bắt cóc Vũ Tích.
Những tên đeo đồng hồ màu bạc đã bị Lâm Vân giết tám người. Còn hai người, thì ở đây có một. Nếu Lâm Vân giết nốt tên này, thì chỉ còn lại người cuối cùng.
Chín người ở đây có vẻ như đang thảo luận chuyện gì đó, thần sắc đều rất nghiêm trọng, thậm chí có chút sợ hãi.
- Các ngươi đang đợi ta hay là trốn tránh ta?
Thanh âm của Lâm Vân đột nhiên xuất hiện ở chính giữa. Chín người này đều kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lâm Vân.
Trong đó có năm tên sát thủ, lập tức rút súng. Nhưng bọn chúng còn chưa kịp bắn, thì Lâm Vân đã vung tay lên, một nhóm Tinh Đao lao tới cắt đứt đầu bọn chúng. Máu tươi lập tức phun ra đầy căn phòng, cực kỳ khủng bố.
Hai nam hai nữ còn lại đều đứng lên, sợ hãi nhìn Lâm Vân.
- Các ngươi nhốt vợ ta ở chỗ nào?
Thanh âm của Lâm Vân lạnh như băng, bốn người này nghe vậy đều rùng mình một cái.
- Anh nói cái gì, tôi không biết…
Một cô gái còn chưa nói hết, thì Tinh Đao đã cắt đứt đầu ả, đi theo gót của năm tên kia.
Thấy Lâm Vân thô bạo và hung tàn như vậy, mấy người đều ngây dại. Rõ ràng còn chưa nói hết câu đã bị giết. Sao người này lại tàn bạo như vậy?
- Ngươi chính là Lâm Vân?
Tên đeo đồng hồ bạc run rẩy hỏi.
- Không sai, ta không thích nói nhảm. Mau thành thật khai báo, không thì theo y xuống âm phủ đi.
Nói xong, Lâm Vân tạo ra một chùm lửa tím, rồi ném vào một tên sát thủ đứng bên cạnh tên đeo đồng hồ bạc. Tên này lập tức bị ngọn lửa vây tím vây quanh. Trong nháy mắt ngọn lửa tím đã đốt cháy cơ thể của y. Bốc lên một mùi thịt cực kỳ khó ngửi. Mà tên bị đốt kia chỉ có thể lộ ra vẻ mặt khủng bố, không thể phát ra một tiếng nào.
Hai người còn lại thì nhìn Lâm Vân, trong lòng cực kỳ hối hận đã gia nhập tổ chức Hắc Thủ Băng Đao này. Cũng rất hối hận vì đã tán thành kế hoạch bắt cóc vợ của Lâm Vân. Toàn thân hai người đều bị ướt sũng bởi mồ hôi.
- Tôi nói. Cô ta đã bị Sanders bắt lên thuyền. Hẳn là đi từ cảng Los Angeles. Nhưng hai người đó có phải hay không theo bến tàu khác rời đi thì tôi không biết.
Tên này nói xong, run rẩy nhìn Lâm Vân mặt không biểu tình. Trái tim của y đập rất nhanh.
Trong vòng một ngày, giết hơn 95% các thành viên của Hắc Thủ Băng Đao. Lực lượng thần bí kia chắc chắn có liên quan ới người này. Hơn nữa, nhìn người này tâm ngoan thủ lạt như vậy, mà hắn vừa đi vào như thế nào, lại giết người như thế nào, bọn họ hoàn toàn không biết. Điều này chứng tỏ, tổ chức Hắc Thủ Băng Đao hoàn toàn không cùng đẳng cấp với tổ chức kia.
Lâm Vân nhìn tên nam tử này, phỏng chừng y nói không sai. Liền không chút do dự, giết nốt hai người, rồi dùng một mồi lửa thiêu rụi chỗ này. Về phần thế lửa có đốt sang các khu vực khác không, Lâm Vân căn bản chẳng muốn quan tâm. Đây là chuyện của chính phủ, không phải của mình. Huống hồ hung thủ đằng sau lại chính là Hổ Nha. Chờ mình cứu được Vũ Tích ra, thì bọn chúng chính là mục tiêu kế tiếp.
Lâm Vân lập tức bay tới biển Thái Bình Dương, căn bản không để ý những thành phố đằng sau đã hỗn loạn không chịu nổi.
Vào ban đêm, các tờ báo, trang web, tạp chí, TV đều truyền bá tin tức tổ chức Hắc Thủ Băng Đao bị toàn diệt. Lần này không biết tổ chức Hắc Thủ Băng Đao đã đắc tội với tổ chức nào. Rõ ràng trong vòng một đêm, 124 tòa cứ điểm thuộc 19 thành phố đã bị phá hủy hoàn toàn.
Tính cả những tòa nhà xung quanh, thì đã có 170 tòa nhà bị đốt trụi. Mà thành viên của tổ chức Hắc Thủ Băng Đao bị giết vô số kể. Tính toán sơ bộ trước mắt là khoảng 5000 người. Các lãnh đạo của tổ chức này đều không hề nghe thấy tin tức gì. Nghe nói ngay cả thủ lĩnh Paul của tổ chức cũng không chạy trốn được.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả thế giới xôn xao. Cơ hồ tất cả mọi người đều nghị luận là tổ chức nào có thể tiêu diệt Hắc Thủ Băng Đao nhanh gọn như vậy. Giết mấy nghìn người, phá hủy gần hai trăm tòa nhà lớn, phạm vị lại trải rông khắp nơi, tuyệt đối không phải là do một người gây nên. Nhưng rõ ràng lại không phát hiện ra manh mối gì.
Đa số các quốc gia như lâm đại địch. Bắt đầu tăng cường phòng ngự và điều tra. Có thể trong vòng một đêm tiêu diệt trọn vẹn tổ chức Hắc Thủ Băng Đao mà không hề để lại dấu vết. Thậm chí hung thủ là ai cũng không biết. Vậy thì tổ chức kia cũng quá mức dọa người.
Thậm chí có quốc gia, khi căn cứ của Hắc Thủ Băng Đao bị phá hủy, thì mới biết tổ chức này nguyên lai ở ngay bên trong quốc gia mình.
Chuyện lớn như vậy, khiến vô số người vỗ tay khen hay. Cũng có vô số người run rẩy như cầy sấy.
....
Hàn Vũ Tích nhìn thấy linh thạch trong tay của người kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Lâm Vân đã từng nói loại vật này rất quý giá, có thể ngộ không thể cầu, Lâm Vân cũng chỉ có hai, ba viên mà thôi. Sao người này lại có thể có linh thạch được nhỉ? Y lấy được từ đâu? Hỡn nữa, loại vật này khảng định y không phải là vô tình lấy được, mà là cố ý tìm được. Mà sao y lại không biết đó là vật gì? Còn muốn hỏi mình?
Đang lúc Hàn Vũ Tích kinh nghi bất định, một cô gái đi tới bên người tên da trắng, rồi nói gì đó vào tai của y. Lại trông thấy sắc mặt của người kia đại biến. Lập tức đứng lên, có vẻ như đã quên cả hỏi Hàn Vũ Tích.
Sau vài phút, Hàn Vũ Tích đã bị mang đi chỗ khác. Trong mơ hồ nàng cảm thấy mình bị đưa lên một cái thuyền. Mãi cho tới khi con thuyền khởi động, chiếc vải đen che mắt mới bị bỏ xuống.
Lúc này, Hàn Vũ Tích mới có thể thấy vị trí của mình. Đây hẳn là một căn phòng nhỏ. Nếu như là trên một con thuyền, như vậy mình rất có thể đã bị di dời sang chỗ khác. Những người này gặp phải chuyện gì sao, mà phải vội vàng mang mình đi như vậy?
Hàn Vũ Tích lại phát hiện trong khoang thuyền không chỉ có một mình nàng, còn có một cô gái rất mỹ mạo. Cô gái này đồng thời cũng nhìn thấy Hàn Vũ Tích, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Cô là ai? Cô cũng bị bọn chúng bắt cóc à?
Cô gái này vừa nói vậy, Hàn Vũ Tích cũng biết là cô ta bị bắt như mình.
- Tôi là Hàn Vũ Tích, bị bắt cóc tới đây. Còn cô?
Hàn Vũ Tích nhìn cô gái hỏi.
- Tôi cũng bị bọn họ bắt tới đây. Tôi tên là Liễu Nhược Sương.
Liễu Nhược Sương vẫn cho rằng nữ tử xinh đẹp hơn mình hẳn là không thấy nhiều, nhưng hôm nay gặp Hàn Vũ Tích, nàng mới biết cái gì mới được gọi là xinh đẹp. Mi mục như vẽ, còn ẩn ẩn có một khí chất thoát tục như thần tiên, không ăn nhân gian khói lửa vậy.
“Liễu Nhược Sương?”
Hàn Vũ Tích nghe tên này có chút quen quen, không biết đã nghe ai nhắc qua. Rất nhanh nàng đã nghĩ ra cô gái này là ai. Không phải cô gái Liễu Nhược Sương đã xin độc quyền Dưỡng Tâm Hoàn kia sao? Cô ta còn là đệ nhất mỹ nữ của Yên Kinh nữa.
Thấy Hàn Vũ Tích sau khi nghe tên của mình, lông mày nhíu lại, Liễu Nhược Sương có chút kỳ quái. Giống như đây là lần đầu tiên mình thấy cô gái xinh đẹp này mà. Sao có vẻ như cô ta nhận ra mình vậy.
- Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau à?
Liễu Nhược Sương nghi ngờ hỏi Hàn Vũ Tích.
- Không có.
Hàn Vũ Tích giãn lông mày nói. Cô gái Liễu Nhược Sương này đã lấy sản phẩm nghiên cứu của chồng mình rồi mặt dày đi đăng ký độc quyền, cho nên nàng có ấn tượng khong tốt với cô ta. Tuy nàng đã nghe Lâm Vân nói, khả năng là do sơ sót của hắn, nhưng Hàn Vũ Tích vẫn y nguyên cảm thấy mất hứng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật