Ầm ầm ầm...
Tại phương diện linh hồn, vang vọng một trận kịch liệt, thậm chí có cảm giác không gian vật chất rung động.
Thần Mâu màu tím kia, chiến ý cuồng bạo, xung quanh chập chờn một tầng
Phong Lôi xích sắc hùng vĩ hư vô, tiếng nổ vang lên không ngừng, uy năng của nó, xuyên thấu phương diện linh hồn, thậm chí ảnh hưởng đến giới
vật chất.
Một đầu khác, Tử Vong Chi Mâu u ám đen kịt, trong hư ảnh đồng tử, lần đầu tiên lộ vẻ kinh hoảng bất an.
Tử Vong Chi Mâu cũng không phải thực sự giáng lâm, mà là vượt không kết nối.
Nó có thể vượt qua thời không triển khai “Tử Vong Ngưng Thị”, nhưng cũng không phải là loại huyết thống đồng tử sở trường về “giằng co” tại
phương diện linh hồn.
Ầm…
Dưới sự xung kích mạnh mẽ của Thần Mâu màu tím, khó tránh khỏi khiến cho hư ảnh đồng tử to lớn đen kịt, xuất hiện một tia xu thế không ổn định.
- Tiểu bối… Lần này xem như ngươi lợi hại.
Hư ảnh Tử Vong Chi Mâu treo cao trên không trung, xoay tròn co rút một
trận, hết sức quỷ dị, sau đó hóa thành một đạo điểm đen cực nhỏ.
Tử Vong Chi Mâu, vượt không triển khai “Tử Vong Ngưng Thị”, tiêu hao rất lớn.
Huống chi, bản thân Tử Vong Đại Đế cũng chưa bình phục hoàn toàn, lại gặp phải sự chống trả mãnh liệt từ phía Triệu Phong.
Tử Vong Đại Đế tự biết, lần này muốn loại bỏ Triệu Phong là không hiện thực rồi.
Cùng với việc bị phản công.
Còn không bằng tự động rút lui, bảo lưu một ít nguyên khí.
Vụt...
Lúc Tử Vong Chi Mâu hóa thành điểm đen nho nhỏ, trước khi biến mất hoàn
toàn, sóng trùng kích mạnh mẽ to lớn của Thần Mâu màu tím, đã chính diện nuốt chửng nó hoàn toàn.
Ầm…
Khu vực vị trí ban đầu của Tử Vong Chi Mâu, bị một cái Thần Mâu màu tím
như thực chất thay thế, Phong Lôi xích sắc gào thét tàn phá bừa bãi, ý
chí Đồng lực kinh thông thiên địa.
Thời khắc này.
Ý chí Đồng lực mà Triệu Phong thể hiện ra, có cường đại không hề thua
kém Đại Đế Hư Thần Cảnh, thậm chí còn có một tia khí thế quyết tiến, hủy diệt cuồng bạo.
Phốc phốc phốc..
Tử Vong Chi Mâu sớm đã không còn thấy tung tích, tại chỗ chỉ bốc lên một tia khói đen.
- Chạy trốn nhanh lắm.
Thần Mâu màu tím to lớn, chợt lộ vẻ kỳ quái.
Trong lúc Triệu Phong phản công sống còn, Tử Vong Đại Đế lại rất quả quyết rúi lui, không thể nói là không giảo hoạt được.
Cứ như vậy, Tử Vong Đại Đế phải trả cái giá rất cao, lực lượng rơi xuống đáy vực.
Mặc dù Tử Vong Đại Đế rút lui rất nhanh, nhưng vẫn bị một tia phản phệ
lan đến, chắc chắn còn trả giá đắt hơn cả lần đối phó với Mộ Vân Đại Đế
lúc trước.
- Đại Đế, không ngờ…
Chín tên Tử Vệ ở đây, trong sóng xung kích vừa rồi, đồng loạt thổ huyết, sắc mặt trắng bệch.
Ầm…
Thần Mâu màu tím kia như hòa cùng thiên địa, bắn ra một luồng ý chí Đồng lực kinh thông thiên địa, lướt qua thân thể đám người Tử Vệ.
Trong ý chí Đồng lực đó, còn kèm theo một tia lôi quang hủy diệt, trong nháy mắt đã xóa diệt linh hồn của chín đại Tử Vệ.
- A a a…
Chín đại Tử Vệ, toàn bộ đều ngã xuống.
Một cái liếc mắt, miểu sát toàn bộ.
Thần Mâu màu tím to lớn kia, trên bản chất là lấy Thần Linh Nhãn làm vật trung gian, là hình thái “Nguyên hồn xuất thể” của Triệu Phong.
Trong trạng thái này, sức chiến đấu tại phương diện linh hồn của Triệu
Phong, cực kỳ cường hãn, thậm chí càng phù hợp với sức mạnh của thiên
địa.
Hít…
Bán Thần ấu đồng và Khô Lâu đường chủ, đều không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Vương Giả, sau khi nguyên hồn xuất thể, thường thường sau khi thoát khỏi thân, là vì một mục đích đặc biệt nào đó, rất ít khi dùng để chiến đấu.
Mà Triệu Phong, sau khi nguyên hồn xuất thể, không ngờ lại có chiến lực bá đạo như vậy, quả là hiếm thấy.
Vụt...
Đồng tử màu tím bao trùm thiên địa, đột nhiên biến mất tại chỗ, trong
khoanh khắc tiếp theo, đã trở lại trong cơ thể Triệu Phong.
Phù…
Thân thể Triệu Phong, bắt đầu nhúc nhích, mắt trái biến thành màu tím, ngay cả mái tóc cũng trở lại màu tím nhạt.
Sau khi trở về thân thể, Triệu Phong mới phát hiện thân thể của mình đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Cuộc chiến vừa rồi, thực sự quá mạo hiểm.
Còn may là bổn tôn Tử Vong Đại Đế, lại không giáng lâm, mà hình thái cũng không phải ở trạng thái đỉnh cao.
Vượt không thi triển “Tử Vong Ngưng Thị”, tiêu hao rất lớn, lại phải chịu đủ loại hạn chế.
- Chẳng qua, sau lần thất bại này, Tử Vong Đại Đế muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, ít nhất cũng phải mất một hai tháng.
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, có chút trầm ngâm.
Sau khi Tử Vong Chi Mâu vượt không mà đến thất bại, trận chiến trên sân, đã đi đến hồi kết.
U Linh Vương bị đánh cho gần như tan vỡ, nhưng lại nhân lúc “Tử Vong
Ngưng Thị” phát động, một mảnh vỡ Linh Thể đã đào thoát thành công.
Thân thể Âm Dương Vương bị diệt, nguyên hồn trọng thương, vừa thấy tình huống không ổn, đã vội vàng chạy trốn.
Hai đại Tử Linh Vương này, cho dù có thể giữ được cái mạng, nhưng muốn
tái tạo thân thể hoặc là đoạt xác, khôi phục thực lực đỉnh cao, thì ít
nhất cũng phải mất mấy năm, thậm chí mấy chục năm.
Sau một phen đại chiến.
Bất luận là Triệu Phong hay là Bán Thần ấu đồng, Khô Lâu đường chủ, đều vô cùng uể oải mệt mỏi.
- Chủ nhân, chúng ta có cần nhanh chóng xuất phát không, đề phòng Tử Vong Đại Đế kia…
Trong mắt Khô Lâu đường chủ, lộ ra một tia sợ hãi sâu sắc.
Tử Vong Đại Đế cách xa mấy quần vực, vậy mà vẫn có thể vượt không công
kích, hoàn toàn có dấu hiệu vượt ra ngoài năng lực của Đại Đế.
Nếu như bản tôn của hắn hiện thân, hết thảy bí kỹ, cấm thuật Tử Vong, sẽ không còn bị hạn chế, như vậy hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.
- Trước tiên không vội.
Triệu Phong cũng không phủ nhận thực lực khủng bố của bản tôn Tử Vong
Đại Đế, nếu như đối phương chân chính giáng lâm, nhóm người mình, rất có khả năng là sẽ bị miểu sát ngay lập tức.
Nhưng cho dù là Đại Đế, cũng không thể nào dễ dàng vượt qua khoảnh cách xa xôi như thế, trừ phi là Thời Không Thần Mâu.
Huống hồ, Tử Vong Đại Đế đã tổn hao nguyên khí rất lớn.
- Trước hết lặn xuống đã.
Triệu Phong lại hạ lệnh cho thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi, chìm xuống hải dương hư không.
Không lâu sau…
Tại một nơi nào đó trong hải dương hư không, chợt xuất hiện một hư ảnh thanh niên trong trạng thái hôn mê chết giả.
Thanh niên đó, chính là Ôn Lạc An bị đánh rơi vào hải dương hư không, sống chết không rõ.
Lúc trước, khi đối mặt với Tử Linh Luyện Ngục đại trận, người mà Triệu Phong đột phá đầu tiên, chính là Ôn Lạc An.
Ào ào…
Trong dòng nước chuyển động phun trào, thân thể Ôn Lạc An khẽ nhúc nhích, miễn cưỡng mở mắt ra.
Cho đến nay, trong linh hồn của Ôn Lạc An vẫn vô cùng đau đớn, thậm chí
thân thể còn truyền đến một loại cảm giác tê dại cứng nhắc.
- Linh Hồn Xiềng Xích.
Mắt trái của Triệu Phong, thoáng cái đã tập trung khóa chặt Ôn Lạc An, đem linh hồn của hắn giam cầm.
Từng sợi xích điện màu tím u ám, đã trói chặt lấy linh hồn của đối phương.
Cứ như vậy, cho dù Ôn Lạc An muốn tự sát cũng không thể ra sức.
Meo meo.
Tiểu Tặc Miêu vung trảo một cái, lập tức đánh ngất Ôn Lạc An.
Lúc này, linh hồn và thân thể của Ôn Lạc An, đã thừa nhận thương tích trí mạng, cho nên cực kỳ suy yếu.
- Đây là một cơ hội tốt.
Triệu Phong thầm nghĩ.
Hắn cũng không do dự nữa, ý chí Đồng lực, nhất thời xông vào sâu trong linh hồn của Ôn Lạc An, hạ đặt xuống “Minh Tâm Ấn”.
Minh Tâm Ấn không giống Minh Tâm Chủng.
Một khi trúng phải “Minh Tâm Ấn”, mục tiêu sẽ hoàn toàn bị nô dịch từ tận tâm hồn.
Đương nhiên.
Mặc dù lực khống chế của Minh Tâm Ấn này rất mạnh, nhưng cũng sẽ hình
thành ràng buộc đối với tiềm lực và không gian phát triển của mục tiêu.
Bởi vì tư duy tâm linh của mục tiêu đã bị triệt để nô dịch, hoàn toàn
mất đi “tính độc lập” chân chính, chẳng khác gì một con rối biết nghe
lời, nhưng muốn tiến thêm một bước đột phá, thì lại hết sức khó khăn.
Vì lẽ đó cho nên Triệu Phong mới không triển khai Minh Tâm Ấn với “Bán
Thần ấu đồng”, với trí tuệ của Bán Thần ấu đồng, thà rằng chết đi, cũng
sẽ không đồng ý trở thành nô lệ hoàn toàn.
Bán Thần ấu đồng và Khô Lâu đường chủ, đều bị Minh Tâm Ấn khống chế.
Mà Minh Tâm Chủng, cũng tương tự một hạt giống gieo vào trong linh hồn, là một quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Chỉ cần một ý niệm của Triệu Phong, lập tức có thể khiến cho mục tiêu hồn phi phách tán.
Bởi vậy, Minh Tâm Chủng mới thông qua việc khống chế sinh tử, khiến mục
tiêu bị nô dịch. Mặc dù trong suy nghĩ của mục tiêu, có thể có ý phản
loạn, thế nhưng tiềm lực và không gian trưởng thành, lại không hề bị ảnh hưởng.
Hai ngày sau…
Thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi lại đi tiến thêm một chặng đường dài, đã tiến vào một Quần vực mới từ lâu.
- Chủ nhân.
Âm thanh một thanh niên mang theo sự sợ hãi và suy yếu, xuất hiện bên trong phòng thuyền trưởng.
Ôn Lạc An, nửa quỳ trước người Triệu Phong, dáng vẻ hết mực cung kính.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Triệu Phong, không chỉ kính nể, mà còn có một loại thần phục phát ra từ tận tâm linh.
Bán Thần ấu đồng và Tiểu Tặc Miêu, đều tò mò quan sát.
- Không biết Triệu Phong sẽ xử trí đệ tử của Tử Vong Đại Đế như thế nào.
Trong lòng Bán Thần ấu đồng trở nên vô cùng nặng nề.
Sau khi gieo trồng Minh Tâm Ấn, cho dù là Thần Thú, huyết mạch thần thoại Vạn Tộc Bảng, cũng chẳng khác gì con rối.
Bán Thần ấu đồng, tùy thời tùy khắc, đều sống dưới nguy cơ đến từ “Minh
Tâm Chủng”. Từ sau khi Tích Huyết Trọng Sinh đến nay, sự sống chết của
hắn, đều nằm trong lòng bàn tay của Triệu Phong.
Hơn nữa, nếu Minh Tâm Chủng tăng cường thêm một bước, sẽ trở thành Minh Tâm Ấn.
Trong phòng thuyền trưởng.
Triệu Phong vặn hỏi Ôn Lạc An một phen, đối phương nếu biết sẽ tận tình trả lời.
- Chẳng trách Tử Vong truy sát vẫn giống như âm hồn bất tán. Thì ra còn có một truyền nhân huyết mạch “Vận Mệnh Thần Mâu”.
Trong lúc vặn hỏi, Triệu Phong đã biết được rất nhiều tin tức.
Phải biết rằng, vùng Thương Hải này rộng lớn vô cùng. Cho dù có cảm ứng
thì việc đuổi giết một người, cũng chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Huống hồ sau đó, Triệu Phong còn hạn chế việc cảm ứng xuống mức tận cùng.
Triệu Phong vốn cho rằng, chính vì vận may của mình quá kém, cho nên mới liên tiếp va vấp phải Tử Vong truy sát.
- Vận Mệnh Chi Mâu?
Bán Thần ấu đồng và Tiểu Tặc Miêu, đều lộ vẻ khác lạ.
Trong Bát Đại Thần Mâu, Vận Mệnh Thần Mâu là loại đặc thù nhất.
Chiến lực của nó không phải mạnh nhất, mà ngược lại chiến lực là yếu nhất.
Thế nhưng, loại sức mạnh Vận Mệnh này lại rất đáng sợ, không thể chạm vào, cũng không cách nào khống chế.
Trong thiên địa Phạm Trụ, trải qua Thái Cổ, Thượng Cổ, Viễn Cổ, có bao nhiêu cường giả cái thế sinh ra?
Những thiên kiêu tuyệt thế, đại năng cái thế đó, cuối cùng cũng không chạy thoát khỏi số mệnh trầm luân trong cõi u minh.
Sau đó…
Triệu Phong lại tiến hành sưu hồn toàn diện với Ôn Lạc An, lập tức nắm
rõ được rất nhiều tin tức liên quan đến “Tử Vong Đại Đế”, thậm chí ngay
cả tính cách, sở thích và cuộc sống thường ngày của đối phương, cũng đều không bỏ qua.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Triệu Phong và Tử Vong Đại Đế, cùng đi trên một con đường đối đầu nhau, ngươi không chết thì ta vong.
Hiểu rõ nội tình của kẻ địch càng nhiều, chính là việc rất cần thiết.
Hai canh giờ sau…
- Ôn Lạc An, ngươi trước hết quay về với sư tôn của mình đi.
Triệu Phong phân phó.
- Vâng, chủ nhân.
Ôn Lạc An lộ ra vẻ mặt kính nể thần phục, mang theo thân thể trọng thương, rời khỏi thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi.
Trong phòng thuyền trưởng.
Triệu Phong khoanh chân ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Hiện nay, hắn không kém Vương Giả Hư Thần Cảnh bất kỳ phương diện nào, thậm chí chỉ mạnh hơn chứ không yếu thua.
Chẳng qua, số lượng chân nguyên của hắn, vẫn có chút không đủ.
Chỉ còn thiếu nửa bước nữa, hắn sẽ trở thành Vương Giả chân chính.
Lộ trình của thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi, vẫn như cũ không thay đổi,
thoáng dừng lại tại Thánh Địa hải tặc hơn một tháng, sau đó tiếp tục
tiến đến vị trí của “Thiên Cầm Thánh Cung”.
Nửa tháng sau…
Trong một mảnh rừng núi tại một Vực Nội nho nhỏ.
Từ trên trời cao nhìn xuống, toàn bộ Vực Nội, đều là một mảnh rừng cây xanh ngắt.
Trong một hoang cốc tĩnh lặng.
Bịch…
Thân hình Ôn Lạc An lảo đảo chấn động, rơi xuống gần một cái cửa động.
Rầm…
Ôn Lạc An rơi xuống đất, cắn răng hô lên:
- Sư tôn… ta có tin tức trọng yếu.
- Tam Điện hạ.
Hai tên Tử Vệ, vội vã đi đến nâng Ôn Lạc An dậy.
- An Nhi, ngươi vẫn còn sống…
Một thanh âm bỗng dưng vang lên.
Vụt...
Một bóng đen cổ xưa, thân hình cao lớn thâm sâu, giống như bóng đen của người chết, xuất hiện trước mặt Ôn Lạc An.
Tử Vong Đại Đế khí sắc suy yếu, nhưng vẫn có chút mừng rỡ, đánh giá đệ tử của mình.
Đột nhiên, hắn chợt có cảm ứng, sắc mặt thoáng thay đổi.
Ngay trong khoảnh khắc tiếp theo.
Vẻ mặt Ôn Lạc An trở nên âm lệ, chân nguyên trong cơ thể chấn động liên
hồi, toàn thân hóa thành một đoàn Kim Dương Huyết Nhật thiêu đốt, chỉ
trong nháy mắt đã tự bạo.
Ầm…
Trong tiếng nổ vang trời, phương viên mấy trăm dặm đều bị kim diễn huyết quang do Ôn Lạc An tự bạo sinh ra nuốt chửng, hẻm núi trước mặt, trong
nháy mắt đã bị san thành bình địa.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật