Nghe đến đây, thần sắc Triệu Phong dần trở nén ngưng trọng.
- Ý của muội là... Muốn ta ngăn cản đệ tử của ba Tông đánh giết Tham Thiên Thụ Yêu?
Hắn không khỏi hít nhẹ một hơi.
Giờ phút này, Tham Thiên Thụ Yêu trúng phải một kích của “Hư Thần bảo hộ”, không những trọng thương, mà còn để lại sơ hở và lỗ hổng rõ ràng, đệ tử ba Tông dường như đã quyết tâm loại trừ nó.
Nếu như Triệu Phong ngăn cản, tất phải chống lại đệ tử của ba Tông.
- Với lực lượng của một mình Triệu Phong ca, hiển nhiên cũng không thực tế. Nhưng Tử Dạ tỷ tỷ sẽ hết sức thúc đẩy, khiến cho “Di tích bảo điện” giáng lâm, thứ nhất có thể che chở cho Thụ Yêu, thứ hai có thể giúp Triệu Phong ca có cơ hội truyền thừa.
Triệu Vũ Phi giải thích.
Triệu Phong nghe vậy mới thở phào một hơi.
Hẳn không ngờ rằng nơi hạp cốc thần bí này lại là một trong những suối nguồn lực lượng của di tích, có địa vị trọng yếu như vậy.
Một khi Tham Thiên Thụ Yêu bị “trảm”, lực lượng suối nguồn ở nơi đây sẽ trở nên yếu nhược, hao mòn mạnh mẽ, thậm chí còn có thể sinh ra kẽ hở.
- Bởi vậy, Triệu Phong ca chỉ cần trước lúc “Di tích bảo điện” giáng lâm, tận lực kéo dài tiến trình của ba Tông đó chính là tình huống lý tưởng nhất.
Triệu Vũ Phi bổ sung
Triệu Phong khẽ gật đầu, nhiệm vụ của hắn chính là hiệp trợ, có thể hoàn thành là tốt nhất, không thể hoàn thành thì cũng đành chịu.
Chủ lực chính thức, là Di tích bảo điện.
Một khi Di tích bảo điện giáng lâm, Triệu Phong có thể chạm vào hạch tâm của Di tích Tử Thánh, thậm chí đạt được tiêu tử của chính mình.
Đặc biệt là có Triệu Vũ Phi tương trợ, cơ hội của Triệu Phong sẽ lớn hơn những người khác rất nhiều.
- Lúc nào Di tích bảo điện sẽ giáng lâm?
Triệu Phong hỏi.
- Ngắn thì vài canh giờ, lâu thì chừng một ngày rưỡi.
Triệu Vũ Phi đáp.
Ở trong đầu.
Thông qua trao đối với Triệu Vũ Phi, Triệu Phong vốn đã có khái niệm về tình huống của Di tích Tử Thánh, lúc này đã hiểu rõ toàn diện.
Thì ra.
Người khống chế Di tích Tử Thánh này là “Tàn linh Tử Thánh”, ý chí tàn linh của nó đã gần như không còn.
Ý nghĩa tồn tại của “Tàn linh Tử Thánh”, chính là tìm được người kế thừa y bát của chủ nhân.
Thế nhưng cho đến hôm nay, nó vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Hiện nay, đại nạn sắp buông xuống không ngờ trong lần mở ra di tích gần đây, nó lại mơ hồ cảm ứng được nhân tuyển thích hợp.
Vì vậy.
Tàn linh Tử Thánh không để ý đến việc phải trả một cái giá lớn, tiêu hao một phần ý chí tàn linh không còn lại bao nhiêu, để cho hình chiếu truyền thừa của Di tích Tử Thánh giáng lâm xuống Thanh Hoa vực xa xôi.
Bởi vì đẳng cấp truyền thừa của Di tích Tử Thánh tương đối cao, không giống Thiên Cơ truyền thừa chỉ giáng lâm một nhánh nhỏ truyền thừa, cho nên gặp phải lực lượng bài xích rất lớn của thiên địa.
Cũng may, lực lượng của Di tích Tử Thánh và Triệu Vũ Phi cùng loại, phù hợp đến kỳ lạ, lúc này mới có thể giáng lâm đến Thanh Hoa vực xa xôi.
- Triệu Phong ca, huynh còn có yêu cầu gì thì có thể nói ra. Tử Dạ tỷ tỷ sẽ cố hết sức thỏa mãn huynh.
Triệu Vũ Phi đột nhiên nói.
Triệu Phong chợt lộ vẻ trầm ngâm, Tản linh Tử Thánh trước mắt, cơ bản đã mất đi khống chế với di tích, nếu không chỉ cần một ý niệm của nó thì hắn đã có thể tiến vào Di tích bảo điện, đồng thời, một ý niệm của nó cũng có thể đuổi đi đệ tử của ba Tông
Rất hiển nhiên, Tàn linh Tử Thánh đã là đèn cạn dầu, mất đi rất nhiều “quyền hạn” đối với việc khống chế di tích.
- Như vậy đi, có thể hủy bỏ áp chế giác quan của ta đối với “không gian di tích” hay không?
Triệu Phong trải qua phân tích, liền đưa ra một yêu cầu có lẽ có thể thực hiện được.
- Có thể.
Một lúc lâu sau, bên phía Triệu Vũ Phi liền cho ra đáp án.
Vụt...
Triệu Phong chỉ cảm thấy tinh thần giác quan của mình bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng áp chế không gian đến từ di tích, đã biến mất.
Hắn không khỏi vui vé, nếu như không gian di tích này mất đi khả năng áp chế giác quan tinh thần. Thần Linh nhãn của hắn sẽ phát huy được càng nhiều ưu thế hơn.
Bởi vậy, khi Triệu Phong hồi phục giác quan, tầm nhìn của hắn đã đạt tới đỉnh điểm. Trong di tích này, khoảng cách giác quan của hắn, thậm chí còn mạnh hơn cả Tôn Giả.
Cùng lúc đó.
Thần Linh nhãn của Triệu Phong chợt cảm ứng được một tia lực lượng vô hình kỳ dị, do bản thân không gian thẩm thấu vào trong thế giới tinh thần của mình
- Mở!
Triệu Phong mở ra Thần Linh nhãn, nắm bắt lấy một tia lực lượng vô hình mờ mịt này.
- Vụt...
Khoảnh khắc tiếp theo, Thần Linh nhãn của Triệu Phong đã có thể thông suốt hư vô, có cảm giác như có thể xuyên thấu rào càn của hư không
Trọng một tòa bảo điện tao nhã lịch sự, một thiếu nữ váy tím thanh nhã như tiên đang ngồi xếp bằng trước người trôi nổi lơ lửng một cái “chìa khóa tinh thê”, tĩnh mịch vô hạn, dường như nàng đang nghĩ cách luyện hóa nó.
Bên cạnh nàng là một nữ tử hư vô, quốc sắc thiên hương, cực kỳ xinh đẹp, giống như một đoàn “ánh sáng mờ mịt” hư vô, cho dù không phải thật thể, nhưng mỗi cái nhíu mày nhăn mặt hoặc một nụ cười của nàng đều tràn ngập một loại tiên khí tuyệt trần, cao quý thoát
- Ha ha, không có áp chế giác quan của không gian di tích, quả nhiên là khác biệt.
Triệu Phong nhẹ nhàng mỉm cười.
Thông qua Thần Linh nhãn, Triệu Phong đã nắm được một tia lực lượng dao động lộ ra dấu vết để hắn tiến hành phản truy tung nhìn trộm hình ảnh bên trong Di tích bảo điện.
Lúc này hắn mới phát hiện, theo cảnh giới tinh thần tăng lên, khả năng vận dụng Thần Linh nhãn của hắn càng trở nên cường đại.
Thiếu nữ váy tím kia, tự nhiên là Triệu Vũ Phi.
Nữ tử hư vô bên cạnh nàng không cần phải hỏi cũng biết, nhất định là Tàn linh Tử Thánh.
- Điều này... Điều này làm sao có thể?
Tàn linh Tử Thánh khó có thể tin nổi nhìn vẻ phía Triệu Phong
Xác thực mà nói.
Dừng lại trên đỉnh đầu nàng là một “Di Thiên Chi Mâu” như hư vô, nhưng nó chỉ “vụt” một cái, liền biến mất không thấy nữa, dường như chỉ là ảo giác.
Hạp cốc thần bí.
Tư duy ý thức của Triệu Phong quay lại cơ thể.
Vừa rồi, sở dĩ hắn triển khai phản truy tung chính là muốn nhìn trộm tình huống ở nơi khác, chủ yếu muốn xác định tình cảnh cụ thể của Triệu Vũ Phi.
Không ngờ, Triệu Vũ Phi không phải bị áp chế, mà đang tiếp nhận y bát truyền thừa.
Tâm tư Triệu Phong rất cẩn mặt, xuất phát từ tinh cẩn thận cho nên hắn mới có hành động như vừa rồi.
Nhưng hắn cũng không nghĩ rằng “Di Thiên Chi Mâu” đột nhiên xuất hiện kia, lại tạo thành trùng kích cực lớn đối với Tàn linh Từ Thánh.
Vụt...
Trong đầu, bóng dáng của Tàn linh Tử Thánh và Triệu Vũ Phi cùng lúc xuất hiện.
- Còn có chuyện gì?
Triệu Vũ Phi xác định được hoàn cảnh an nguy của Triệu Vũ Phi, cũng trở nên yên lòng.
- Con mắt kia của ngươi...
Tàn linh Tử Thánh có chút kinh nghi bất định.
Làm sao vậy?
Triệu Phong nghi hoặc, nhưng trong lòng chợt khẽ động
Chủ nhân của di tích này, ngày xưa chính là đại năng Huyền Quang cảnh, tầm mắt và nhận thức tất nhiên không đơn giản.
Có lẽ.
Tàn linh Tử Thánh có thể nhìn ra được thân phận địa vị “con mắt” của mình.
Nghĩ tới đây.
Triệu Phong lập tức có chút chờ mong đợi chờ “Tàn linh Tử Thánh” lên tiếng.
- Ta chỉ còn một bộ phận trí nhớ rất ít khi chủ nhân còn sống nếu như chủ nhân ở đây, có thể có thể nhìn ra lai lịch “con mắt” của ngươi.
Thế nhưng Tàn linh Tử Thánh suy tư hồi lâu, lại nhíu mày, cũng không nói ra được nguyên cớ.
Triệu Phong lập tức im lặng.
- Trên người ngươi có huyết mạch Thượng cổ, mặc dù không thuộc về “Thái cổ Vạn Tộc Bảng”. Nhưng mắt trái của người, tất có chút liên quan với “Thái cổ Vạn Tộc Bảng”.
Tàn linh Tử Thánh có chút kinh hỉ mà nói.
Sau khi nghe xong Triệu Phong cũng không biết cảm giác của mình là gì.
Hắn căn bản không biết Thái cổ Vạn Tộc Bảng là cái thứ gì.
Vấn đề mà Triệu Phong quan tâm chính là, mình có thể tìm thấy truyền thừa thích hợp với bản thân khi tiến vào Di tích bảo điện hay không
- Thật xin lỗi, ở chỗ này không tìm thấy truyền thừa nào chính thức phù hợp huyết mạch đồng tử của ngươi. Có lẽ ngươi chỉ thích hợp với truyền thừa của Bát Đại Thần Mâu, hoặc là truyền thừa Hồn đạo Thượng cổ. Đương nhiên, nếu lui lại một bước, vậy thì trong Di tích bảo điện này cũng có công pháp truyền thừa Điện Lôi thích hợp với ngươi, hoặc là truyền thừa loại huyết mạch Băng Thủy.
Tàn linh Tử Thánh có chút tiếc nuối.
- Cuối cùng cũng có, thứ này cũng không tệ rồi.
Triệu Phong khẽ thở phào một hơi.
Tại Thánh Vực Chân Long Hội, lúc truyền thừa kết nối, hắn cũng không phát hiện ra truyền thừa nào chính thức thích hợp với mình.
Còn may.
Trong Di tích Tử Thánh này, có truyền thừa Điện Lôi thích hợp với Triệu Phong còn có truyền thừa Băng Thủy phù hợp với lực lượng huyết mạch của hắn.
Có thể đạt được những thứ này, Triệu Phong đã biết đủ rồi, xem ra chuyến đi này cũng không tệ.
Nếu như tiến thêm một bước, có thể giúp đỡ Triệu Vũ Phi trở thành người thừa kế di tích, như vậy thu hoạch của Triệu Phong sẽ vượt xa mong muốn.
Một lúc lâu sau...
Triệu Phong đã nắm rõ tình huống liền cắt đứt liên hệ với Triệu Vũ Phi và Tàn linh Tử Thánh.
- Bây giờ, việc ta cần làm là chờ đợi “Di tích bảo điện”. Đồng thời tận lực kéo dài, không để Tam Đại Tông Phái loại trừ Tham Thiên Thụ Yêu.
Trong lòng Triệu Phong thầm quyết định.
Lúc này.
Lý Hoành đang dẫn đội đệ tử của Tam Đại Tông Phái, lần lượt phát động công kích thăm dò với Tham Thiên Thụ Yêu.
Diệp Yên Vũ và Trang Quán Nhi đều nắm chắc thời gian tĩnh dưỡng.
Chân Chủ cấp tham dự tiến công chỉ có Lý Hoành, cùng với Ma Càn của Hắc Nhai Cung
Hai đại Chân Chủ cấp, dẫn đầu hai ba chục đệ tử thiên tài, nhằm vào những sơ hở lỗ hổng của Tham Thiên Thụ Yêu mà lần lượt phát động công kích.
- Ha ha... Tham Thiên Thụ Yêu này cũng không phải lợi hại như trong tưởng tượng
Lý Hoành đứng ở phía trước, phát động công kích, từng đạo ánh sáng thủy lôi oanh tạc lên thân cảnh của Tham Thiên Thụ Yêu.
Các đệ tử ở đằng sau cũng đều phát động công kích thỏa thích.
- Một kích của Hư Thần bảo hộ, đã đả thông một lỗ hổng cho đệ tử của bạ Tông Phiến khu vực này, cơ bản không có cành lá công kích, Tham Thiên Thụ Yêu kia gần như chỉ có thể bị động chịu đòn.
Triệu Phong chau mày, thần sắc trở nên ngưng trọng
Cũng không phải nói Lý Hoành thực lực mạnh, có phương pháp lãnh đạo, chẳng qua hắn nhặt được một cái tiện nghi mà thôi.
Có thể nói, lực lượng một kích của Hư Thần bảo hộ thật sự cường hãn, đả thông một cái lỗ hổng cho Tam Đại Tông Phái, quét sạch một lượng lớn chướng ngại dọc đường.
Triệu Phong tập trung nhìn lại, chỉ thấy bộ phận lỗ hổng nơi Tham Thiên Thụ Yêu bị tàn phá, lộ ra hết sức rõ ràng bề mặt đó hoàn toàn tiêu điều trông trải, thê thảm vô cùng.
Phành phành phành...
Công kích của đệ tử ba Tông không ngớt không dứt, vẫn cường đại như cũ, thậm chí đánh lên nơi có phòng ngự mạnh nhất là thân cây.
Mặc dù Lý Hoành là Chân Chủ cấp đại thành, thế công thoạt nhìn cường đại, nhưng công kích thủy lôi của hắn vẫn bị lực lượng Thảo Mộc của Thụ Yêu khắc chế.
Chẳng qua.
Đệ tử của ba Tông người đông thế mạnh, tiếp tục không ngừng công kích với lỗ hổng này, nếu cứ tiếp tục kéo dài, kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, cuối cùng sẽ uy hiếp đến Tham Thiên Thụ Yêu.
- Không thể ngồi chờ chết.
Ý niệm Triệu Phong lóe lên, thân hình phóng tới.
- Ngươi muốn làm gì?
Diệp Yên Vũ bỗng nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn hắn.
- Vũ Lạc chết rồi, tại hạ cảm thấy tội lỗi sâu sắc, Triệu mỗ nguyện ý góp một phần sức mọn, hiệp trợ các vị đồng đạo của Tịnh Nguyệt Linh Tông diệt trừ Tham Thiên Thụ Yêu.
Triệu Phong bày ra dáng vẻ áy náy.
Lời này vừa nói ra, đôi mi thanh tú của Diệp Yên Vũ khẽ cau lại, trên mặt tràn đầy hoài nghi.
Nàng không tin rằng Triệu Phong lại có hảo tâm đó.
Người này, trà trộn trong trận doanh của ba Tông, mọi việc đều thuận lợi, thu được nhiều chỗ tốt, có lẽ còn chưa gặp phải thiệt thòi gì.
Hắn sẽ không trợ giúp Tịnh Nguyệt Linh Tông mới đúng?
- Tốt, ngươi đi đi! Đừng quên ước định, không thể cách xa ta quá ba dặm!
Diệp Yên Vũ đáp ứng.
Dù sao thì đề nghị của Triệu Phong cũng quang minh chính đại, nguyện ý xung phong, thăm dò Thụ Yêu. Trên nguyên tắc. Nàng cũng không cách nào cự tuyệt.
Trong âm thầm...
Diệp Yên Vũ phái người đi thông tri cho “Lý Hoành”, chú ý đề phòng Triệu Phong
- Mấy người các ngươi, tùy thời tùy khắc đều phải chú ý người này...
Diệp Yên Vũ phân phó một hai người.
Càng không ngừng tiếp xúc, Diệp Yên Vũ dần dần phát hiện, rất khó có thể khống chế và trấn phục Triệu Phong nàng càng ngày càng không nhìn thấu đủ loại động cơ của đối phương.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật