- Xem ra, lần này Phong nhi ra ngoài lịch lãm, hiển nhiên đã gặp được kỳ ngộ!
Vẻ mặt Đại Trưởng lão phi thường kinh hỉ, không nói nên lời.
Còn Dương Kiền thì trong lòng thoáng run sợ. Vị tiểu sư đệ này, gây cho hắn áp lực thật sự quá lớn.
Hắn vốn là tưởng rằng, trong nội môn, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn chính là Bắc Mặc.
Không nghĩ tới, Triệu Phong lại còn siêu việt cả Bắc Mặc, tu vi đã sắp đuổi kịp vị Thủ tịch đệ tử như hắn rồi.
- Quả thật là có một phen kỳ ngộ, nhưng mà cũng có chút hung hiểm!
Giờ phút này, trong lòng Triệu Phong vẫn còn mang theo một nổi khiếp sợ không nói nên lời.
Kỳ ngộ và hung hiểm, thông thường là cùng tồn tại với nhau, điểm này Đại Trưởng lão và Dương Kiền cũng biết rất rõ.
Trong lịch sử, có không biết bao nhiêu thiên tài tuyệt diễm, trong lúc gặp được kỳ ngộ đã chết không chỗ chôn thân.
Có thể từ bên trong hung hiểm, hóa nguy thành an, chỉ có một số ít những thiên tài thân mang đại khí vận mà thôi.
Nghĩ đến điều này, Đại Trưởng lão càng lúc càng xem trọng Triệu Phong hơn.
Thiên phú của Triệu Phong không cao, nhưng lại đạt được truyền thừa cực mạnh của Phù Loan Điện, tuyệt đối là truyền thừa mạnh nhất.
Bản ghi chép kỷ lục trong vạn năm qua của Phù Loan Điện đã bị hắn phá vỡ. Mà một vạn năm trước lại không có lưu lại ghi chép nào, có thể nói là tiền vô cổ nhân!
Mà hiện tại, sau khi Triệu Phong xuất môn một chuyến, chỉ ngắn ngủi trong hơn mười ngày, tu vi lại tăng vọt một đoạn dài, thực lực đại trướng.
Nếu đổi lại là một thiên tài bình thường, làm gì có được kỳ ngộ tốt như vậy?
Điều này có ý nghĩa gì?
- Trên người của Phong nhi, chỉ e có đại khí vận gia thân, so với khí vận của Bắc Mặc còn mạnh mẽ hơn!
Đại Trưởng lão nghĩ đến điều này, trong lòng không khỏi có chút kích động.
Từ trước đến nay, ông ta chưa từng gặp qua một thiên tài nào có khí vận cường đại như vậy.
Cho dù là Bắc Mặc, cũng không thể nào so sánh được với Triệu Phong.
Cùng đi ra ngoài lịch lãm, tu vi Bắc Mặc cũng tăng lên, nhưng rõ ràng là không bằng được với Triệu Phong.
Hơn nữa, những người có đại khí vận, thông thường cũng ảnh hưởng tới những người bên cạnh mình. Chính là ứng với câu nói: Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên!
Trong lòng Dương Kiền thì lại sầu lo, không biết phải làm thế nào mới có thể ứng phó với vị tiểu sư đệ thực lực không ngừng tăng vọt này.
Cứ tiếp tục xu thế như vậy, chức Thủ tịch đệ tử của hắn, quả thật khó mà đảm bảo được.
Đại Trưởng lão phát hiện vẻ sầu lo bất an của đại đệ tử, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, Triệu Phong lại mở miệng nói:
- Dương sư huynh yên tâm, chức vị Thủ tịch đệ tử, ta không hề hứng thú!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Đại Trưởng lão lập tức kinh ngạc, còn trên mặt Dương Kiền thì nhất thời đỏ bừng lên.
Lời này của Triệu Phong, quả thật quá mức trực tiếp rồi, nhiều ít cũng có chút đả kích người khác.
Nhưng mà, thân là đồng môn sư huynh đệ, nói ra rõ ràng trực tiếp, ngược lại sẽ tốt hơn rất nhiều.
Huống chi, lần trước khi Triệu Phong tiến hành huấn luyện tinh thần công kích với Dương Kiền, liền phát hiện ra khúc mắc trong lòng của Dương Kiền sư huynh.
- Hừ! Triệu sư đệ, ngươi thật sự nắm chắc, có thể chiến thắng được ta sao?
Dương Kiền có chút bất mãn nói.
Trong thanh âm của hắn, cũng đã có chút cảm giác bất an.
Quả thật, đối mặt với vị sư đệ thần bí quỷ dị này, hắn thật đúng là không có chút cơ hội chiến thắng nào cả.
Lần trước, khi tiến hành huấn luyện tinh thần bí thuật, tinh thần huyễn thuật của Triệu Phong đã nhiều lần khiến cho hắn thất thố. Huống chi hiện tại, tu vi thực lực của Triệu Phong lại tăng lên nhiều như vậy.
- Với thực lực hiện tại của ta, chiến thắng Ngạo Thiên Nguyệt, ít nhất cũng có bảy phần nắm chắc!
Thanh âm Triệu Phong khẽ uyển chuyển nói.
Hắn cũng không nói thẳng mình có thể dễ dàng chiến thắng được Dương Kiền, mà đem Ngạo Thiên Nguyệt ra làm đối tượng tham khảo.
- Chiến thắng Ngạo Thiên Nguyệt?
Dương Kiền hít mạnh một ngụm khí lạnh, chuyện này đối với hắn mà nói, căn bản là không dám tưởng tượng tới.
Thời điểm ở Tiểu hội Tam Tông, sự cường đại của Ngạo Thiên Nguyệt đã xâm nhập vào tâm linh hắn, khiến hắn thảm bại một cách tâm phục khẩu phục.
Đại Trưởng lão nghe Triệu Phong nói như vậy, trong mắt chợt lóe ra tinh quang. Gã tiểu đồ đệ này thật sự mang đến cho mình kinh hỉ vượt xa những gì dự liệu.
Nhưng mà, Đại Trưởng lão cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào những lời nói của Triệu Phong. Trong nhân sinh lịch duyệt phong phú của ông ta, đã từng gặp qua rất nhiều những thiên tài tràn ngập tự tin như vậy, nhưng cuối cùng đều thất bại tiêu vong.
- Hừ! Ngươi thật mạnh miệng! Không nói đến nửa tháng trước, Ngạo Thiên Nguyệt của Lăng Nguyệt Tông đã tấn chức lên Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, mà ngay cả Đệ tử chân truyền bài danh thứ hai của Lăng Nguyệt Tông là Triệu Vũ Phi cũng đã bước vào Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong từ hai tháng trước rồi!
Đại Trưởng lão hừ lạnh một tiếng. Những lời này của ông ta, chính là muốn Triệu Phong thu liễm lại sự tự tin của mình một chút.
Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh?
Vẻ mặt Dương Kiền tràn đầy kinh hãi. Thật sự khó có thể tin nổi, trong đồng lứa tân tú, không ngờ lại có người có thể đạt tới Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Sắc mặt Triệu Phong thì vẫn là bình thản như cũ, trong lòng thoáng than nhẹ một tiếng. Hắn đã từng dự đoán, Ngạo Thiên Nguyệt sẽ tấn chức Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, trước khi tiến vào Liên minh thịnh hội.
Nhưng mà cái xác suất rất nhỏ trong dự đoán này, cuối cùng vẫn xảy ra.
- Đa tạ Triệu sư đệ đã hóa giải tâm kết của ta!
Dương Kiền dường như là trút được gánh nặng vậy, trong mắt lộ ra vài tia cảm kích, vẻ mặt thoáng có chút phức tạp.
Triệu Phong trực tiếp nói rõ mọi chuyện, lại bày ra thực lực phi thường mạnh mẽ, hóa giải đi khúc mắc trong lòng của Dương Kiền.
Nếu như Triệu Phong vẫn tiếp tục cất giấu chuyện này, để Dương Kiền một mình thừa nhận áp lực tâm lý lớn lao kia, nói không chừng sẽ khiến cho trong lòng sinh ra sự ghen tỵ, vô tình lạc vào vực sâu.
Triệu Phong không muốn phát sinh tình huống sư môn tranh chấp, cho nên mới trực tiếp nói ra sự thật.
Giờ phút này, tâm cảnh của Dương Kiền đã trở nên sáng sủa, không còn chút gì ước thúc nữa, tu vi cũng có khả năng đại tiến.
Một phen nhìn thấy rõ ràng những chuyện này, Đại Trưởng lão cũng có chút vui mừng gật đầu.
Hành vi của Triệu Phong thoạt nhìn giống như cuồng ngạo tự phụ, nhưng lại dùng phương thức trực tiếp nhất, đơn giản nhất mà giải quyết toàn bộ vấn đề.
Sau khi Dương Kiền rời đi, trong phòng chỉ còn lại có Triệu Phong và Đại Trưởng lão.
- Phong nhi, còn có chuyện gì nữa à?
Sắc mặt Đại Trưởng lão bình thản, hỏi.
Triệu Phong lấy ra quyển trục da thú đạt được từ Bách Phần Cấm Địa, đưa cho Đại Trưởng lão.
Đại Trưởng lão đọc kỹ những chữ viết trên quyển trục da thú, sắc mặt liên tục biến ảo mấy lần.
Hiển nhiên, Đại Trưởng lão biết được chữ viết bên trên quyển trục da thú kia, hơn nữa dường như còn phát hiện ra bí mật kinh thiên nào đó.
- Không ngờ ngươi lại có thể sống sót đi ra từ trong Bách Phần Cấm Địa!
Đại Trưởng lão không khỏi hít sâu một hơi, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ nồng đậm.
Chương 222: Thần Linh Nhãn (2)
Bách Phần Cấm Địa chính là một trong Thất Đại Cấm Địa của Đại lục, phóng mắt khắp ngàn năm qua, chỉ có mình Xích Nguyệt Giáo Chủ mới có thể từ trong Cấm địa toàn thân trở ra.
Đại Trưởng lão vẫn có chút lo lẳng, cẩn thận kiểm tra một lượt thân thể của Triệu Phong.
- Nếu như đệ tử trúng phải trớ chú, thì làm sao tu vi có thể đại tăng được?
Triệu Phong cũng không biết nói gì.
Không ngoài dự đoán, Đại Trưởng lão cũng không hề phát hiện ra bất cứ điều gì trên người Triệu Phong.
Cho dù Triệu Phong thật sự trúng phải trớ chú, lấy thực lực Chân Linh Cảnh của Đại Trưởng lão, chỉ sợ cũng khó có thể hóa giải được.
Đương nhiên, sở dĩ Triệu Phong lấy ra quyển trục da thú, chính là có vài vấn đề, muốn hỏi rõ Đại Trưởng lão.
- Chuẩn mực phân chia Tông môn theo truyền thừa Thượng Cổ, có thật sự tồn tại hay không? Tông phái Nhất tinh, đại khái là đạt tới trình độ như thế nào?
Triệu Phong đưa ra nghi vấn trong lòng mình.
- Cái này gần như chỉ là trong truyền thuyết mà thôi! Nếu như phân chia dựa theo chuẩn mực Tinh cấp, nhìn chung toàn bộ lịch sử của Đại lục Thanh Hoa, chưa từng bao giờ xuất hiện qua bất cứ tông phái nào cấp bậc Nhất tinh trở lên!
Đại Trưởng lão cười khổ nói.
Triệu Phong nghe thấy vậy, không khỏi hoảng hốt một trận. Cái này chẳng phải là nói, Hiểu Nguyệt Tông ngay cả Nhất tinh cũng chưa đạt tới hay sao?
- Dựa theo phân chia Tinh cấp trong truyền thuyết, Thập Đại Tông Phái cực mạnh trên Đại lục, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính là Tông phái Nhất tinh mà thôi. Nếu nói một cách nghiêm khắc, thì chỉ có Xích Nguyệt Ma Giáo mấy trăm năm trước, mới có thể chân chính xưng là Tông phái Nhất tinh! Về phần Hiểu Nguyệt Tông, ngay cả Bán Tinh cũng không được tính nữa! Hơn nữa, giữa Nhất tinh và Bán tinh, căn bản là chênh lệch nhau cả mấy chục lần! Những thứ này, quả thật là không thể đảm đương nổi!
Đại Trưởng lão nói đến cuối cùng, không khỏi lắc đầu thở dài.
Phân chia chuẩn mực Tinh cấp, dù sao cũng chỉ là một loại truyền thuyết mà thôi.
Nếu dựa theo phương thức này mà phân chia thì Hiểu Nguyệt Tông ngay cả Bán tinh cũng không đạt tới được. Mà tông phái Nhất tinh, so sánh với tông phái Bán Tinh, khả năng còn cao hơn mấy chục lần.
Dựa theo cách thức này mà tính, Nhất tinh rưỡi, Nhị tinh… đến cao nhất là Ngũ tinh, thực lực của những tông phái này, sẽ mạnh mẽ đến trình độ khủng bố như thế nào?
Nếu tính toán theo chuẩn mực này, như vậy tông phái Nhị tinh theo truyền thuyết, tùy tiện chọn ra vài đệ tử lâu la cũng có thể hủy diệt hoàn toàn Hiểu Nguyệt Tông, càng không cần phải nói tới tông phái Ngũ tinh thực lực cực mạnh trong thiên địa!
- Theo truyền thuyết, thiên địa này thật sự rất rộng lớn! Về phương diện này, ngươi có thể tìm đọc trong các điển tịch của Tông môn!
Đại Trưởng lão hít một ngụm khí, dường như không muốn nói thêm nữa.
o0o
Triệu Phong quay trở lại Nội môn, tìm đến Trung Xu Đường.
Chỉ trong chốc lát, Triệu Phong đã tìm được những tài liệu nói về sự phân chia Tông môn Tinh cấp trong truyền thuyết.
Dựa theo những gì ghi lại, thì Tông phái Bán tinh, ít nhất cũng cần phải có một vị cường giả Chân Chủ Cấp trấn môn. Ngoại trừ những điều này ra, còn cần hơn mười vị cường giả Chân Huyền Cấp bình thường và một vài yêu cầu khác nữa.
Như vậy xem ra, Hiểu Nguyệt Tông quả thật không đạt được tiêu chuẩn để xưng là tông phái Bán Tinh, hơn nữa vẫn còn kém rất xa.
Trong quá trình sưu tầm tài liệu, Triệu Phong lại mở ra một quyển sách nói về truyền thuyết khi thiên địa khởi nguyên.
Dựa theo trong sách ghi lại, ở thời kỳ Thái Cổ Hỗn Độn, trong thiên địa có một phiến Đại lục Man Hoang.
Đại lục Man Hoang này, rộng lớn vô cùng vô tận, từ lúc hỗn độn sơ khai, đã sản sinh ra những Tiên Thiên Thần Ma, nắm giữ trong tay lực lượng hủy diệt, gần như vĩnh hằng bất tử, vĩnh hằng bất diệt.
Trong vô tận năm tháng đó, Đại lục Man Hoang không ngừng mở rộng, diện tích vô cùng to lớn, số lượng chủng tộc sinh linh lại nhiều đến không thể đếm hết.
Mãi đến một ngày nào đó, trên Đại lục Man Hoang phát sinh một hồi đại chiến long trời lở đất, khoáng cổ tuyệt kim. Ngay cả một vài Tiên Thiên Thần Ma, Thái Cổ Thần Vương cũng đều tham gia vào trong đại chiến.
Trận chiến ấy, rung chuyển càn khôn nhật nguyệt, thậm chí xé nát thiên địa hỗn độn, cuối cùng ngay cả Thái Cổ Tổ Thần cũng đều bị kéo vào trong trận chiến này, bộc phát ra lực lượng cấm kỵ, sản sinh ra hủy diệt phong bạo, khiến cho Đại lục Man Hoang diện tích gần như vô cùng tận kia, cũng bị vỡ tan tành.
Sau khi Đại lục Man Hoang vỡ tan, thế gian cũng không có bị hủy diệt. Mà khối Đại lục to lớn vô tận này, hóa thành ngàn vạn hạt bụi, mảnh vỡ… Những huyết mạch Thần linh Thái Cổ kia, cũng dung nhập vào bên trong những hạt bụi, mảnh vỡ nhỏ kia, hình thành nên thiên địa vũ trụ vô tận.
Trong truyền thuyết, Đại lục Thanh Hoa này chính là một mảnh hạt bụi nhỏ bé trong ngàn vạn hạt bụi do Đại lục Man Hoang vỡ tan tạo thành.
Đọc tới truyền thuyết này, Triệu Phong liền cảm giác không thể nào tưởng tượng nổi.
Nếu như những gì thần thoại nói là thật, như vậy chất lượng và uy năng của Đại lục Man Hoang kia thật sự cũng quá lớn rồi, một hạt bụi một thế giới!
Hắn tự nhiên có chút không tin tưởng, giống như sự phân chia Tinh cấp của các Tông phái vậy, có chút bán tín bán nghi.
Triệu Phong đóng quyển điển tịch Thượng Cổ lại, xoay người rời đi.
- Hửm?
Triệu Phong đột nhiên phát hiện ra, thời điểm khi chính mình đọc thần thoại này, Tiểu Tặc Miêu vẫn luôn ngồi trên vai hắn, ánh mắt lóe lên bất định.
Đồng thời, ngay một khắc khi hắn xoay người rời đi, Triệu Phong cảm giác được trong đầu của hắn, chợt khó hiểu vang lên một đạo thanh âm:
- Hằng Cổ vỡ tan, Thái Cổ thần vẫn, hóa thành ngàn vạn hạt bụi nhỏ…
Cỗ thanh âm này, không ngờ lại quen thuộc như vậy, chính là câu nói lúc trước khi hắn tìm được mắt trái thần bí, đã từng nghe qua.
Thân thể Triệu Phong bỗng nhiên cứng ngắc lại, không khỏi hít sâu một hơi.
Hằng Cổ vỡ tan, Thái Cổ thần vẫn, hóa thành ngàn vạn hạt bụi nhỏ!
Trong mười mấy chữ đơn đơn giản giản kia, phảng phất như tóm lượt lại cái truyền thuyết mà vừa rồi Triệu Phong mới đọc được.
Cái này chẳng phải là nói… cái truyền thuyết thần thoại kia chính là sự thật sao? Ít nhất đại khái xu hướng phát triển, sẽ không lệch khỏi quỹ đạo bao nhiêu!
Nếu như thần thoại này là thật, như vậy sự phân chia cấp bậc Ngũ tinh kia, cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Trong lúc nhất thời, ý nghĩ trong đầu Triệu Phong có chút hỗn loạn.
Nhưng mà tâm cảnh của hắn, rất nhanh đã lãnh tĩnh trở lại.
Từ sau khi dung nhập mắt trái thần bí, tâm tính của hắn trở nên bình tĩnh, cứng cỏi hơn nhiều. Cho dù là lâm vào thời khắc nguy hiểm, hắn cũng có thể duy trì trấn định.
- Cứ như vậy phỏng đoán, mắt trái của ta, hẳn là con mắt của một vị Thần linh Thái Cổ nào đó?
Trong lòng Triệu Phong phán đoán, thậm chí vẻ mặt còn có chút chắc chắn.
Một con mắt của Thần linh Thái Cổ, tồn tại từ tận thời đại Đại lục Man Hoang cho đến hiện tại!
Triệu Phong rất tin vào sự phán đoán của chính mình. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là, cái truyền thuyết thần thoại kia không phải là giả!
- Một khi đã là như vậy, mắt trái của ta, cứ gọi là Thần Linh Nhãn đi!
Triệu Phong lẩm bẩm nói.
Thịch thịch thịch thịch!
Mắt trái của hắn đột nhiên nhảy lên dồn dập, từ sâu bên trong thân thể, một tầng huyết dịch màu xanh đột nhiên sôi trào lên, giống như một vị Đế vương vừa mới thức tỉnh vậy!
Một cỗ khí tức sâu thẳm thâm thúy, dung nhập vào trong huyết mạch thân thể Triệu Phong. Mái tóc xanh kia không gió tung bay, màu sắc càng trở nên thâm thúy hơn.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật