Tay trái Tô Minh vung lên một cái, lập tức Đạo Quỳ sơn phóng đại vô hạn, đảo mắt đã hóa thành một ngọn núi ngàn trượng, bị hắn nâng lên, bỗng nhiên hất về phía trước...
Lập tức ngọn núi này nổ vang, phá không lao tới, bay thẳng về phía nam tử trung niên kia.
Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã tới gần người này.
- Ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ được sự cao thấp của Chưởng Duyên.
Nam tử trung niên lắc đầu, tay phải giơ lên, vung về phía Đạo Quỳ sơn.
- Duyên khởi duyên diệt, chỉ ở trong một ý niệm. Tất cả sự vật trong thế gian đều có duyên. Đá núi này... Nó có duyên với ngươi, cho nên ngươi mới đạt được. Nhưng duyên này lão phu nói cắt đứt... Là cắt đứt.
Nam tử trung niên lạnh nhạt nói, tay áo vung lên. lập tức Đạo Quỳ sơn kia bỗng nhiên dừng lại trước người hắn.
Hai mắt Tô Minh co rút lại. Hắn lập tức chứng kiến trên Đạo Quỳ sơn tựa như xuất hiện vô số những sợi tơ. Những sợi tơ này nối tiếp với mình trong cõi u minh, trong thời khắc này lại bị một cái phất tay của nam tử kia cắt đứt cả.
Sợi tơ bị cắt đứt, thân thể Tô Minh nhoáng lên một cái, cảm giác trống rỗng hiện ra trong tâm thần. Liên hệ giữa hắn và Đạo Quỳ sơn không ngờ bị chém đứt như vậy!
Đây không đơn thuần là lấy đi Pháp bảo của Tô Minh mà nếu theo lời hắn nói là chặt đứt duyên của Tô Minh và Đạo Quỳ sơn, khiến hắn và bảo vật này từ nay sẽ không có duyên, không còn có được nó nữa.
- Duyên khởi duyên diệt, tìm kiếm chủ nhân kế tiếp của ngươi thôi.
Nam tử trung niên kia cất tiếng nói vang vọng, Đạo Quỳ sơn run rẩy, biến mất trong hư vô. Ngay trong nháy mắt khi nó biến mất, chân phải Tô Minh nâng lên đạp mạnh vào hư vô. lập tức tinh không này chấn động. Đạo Quỳ sơn vừa mới biến mất trong hư vô liền bị bắn ngược trở lại.
- Ngươi chắc đã giao thủ với người Chưởng Duyên. Không biết người nọ cho ngươi lòng tin thế nào mà lại khiến ngươi nghĩ rằng có thể đọ sức với Chưởng Duyên hả
Nam tử trung niên cười cười, nụ cười mang theo vẻ trào phúng.
- Ngươi không đi tới khoảng vạn trượng cách ta, bởi đó là điểm cuối của duyên phận giữa ta và ngươi.
Nam tử trung niên lạnh nhạt nói. Lập tức Tô Minh biến sắc. Hắn cảm thấy một luồng lực lượng không cách nào hình dung được bỗng nhiên bạo phát ra trong hư vô. Thân thể hắn bị đẩy lui, từ chỗ cách nam tử trung niên mấy ngàn trượng liền bị bức lui tới một vạn trượng. Thậm chí hắn có cảm giác mãnh liệt nào hắn không cách nào tiếp cận được vạn trượng.
Dường như đó là một quy tắc không thể xua tan vậy.
Chuyện này hoàn toàn bất đồng với lần giao chiến gián tiếp cùng Chưởng Duyên lúc trước. Thậm chí hắn cảm thấy rõ ràng là người trước mặt này còn yếu hơn người năm xưa một chút. Nếu đã là như vậy, Tô Minh mà đối kháng với người trước thì quả là không có sức phản kháng rồi.
- Duyên...
Tâm thần Tô Minh chấn động. Hắn bỗng nhiên như hiểu ra điều gì.
Vì sao Chưởng Duyên Sinh Diệt lại được người khác gọi là Chưởng Duyên!
Khống chế duyên của người khác, chỉ có khống chế hết duyên dưới thiên địa trời xanh này thì mới có thể gọi là... Chưởng Duyên!
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, tay phải vuốt một cái. Lập tức viên đá trên tay phải hắn bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt. Thần Nguyên lực trong cô Tô Minh dung nhập vào nó rất nhiều, khiến viên đá này hóa thành lớn tới mấy ngàn trượng. Trong tiếng gầm giận dữ của hắn, viên đá này liền hóa thành một con đại tượng.
Đáng tiếc là không có lệ quỷ của Đạo Quỳ sơn, không cách nào hình thành bức tranh Lệ Quỷ Cân Voi. Con voi nào gào rú, lập tức lao về phía khoảng cách vạn trượng trước mặt. Chỉ là ngay trong nháy mắt khi nó nhảy vào đó, toàn thân con voi này chấn động, nhanh chóng thu nhỏ lại trong mắt Tô Minh, lại hóa thành viên đá lần nữa. Vô số sợi tơ liên lệ giữa nó và Tô Minh trong tích tắc này bỗng nhiên đứt gãy.
- Như thế mà cũng cuồn vọng muốn đánh với lão phu một trận à?
Nam tử trung niên lạnh nhạt nói, tay phải nâng lên điểm một chỉ về phía Tô Minh.
- Xem duyên tu vi của ngươi, cắt đứt duyên phận!
Lời này vừa thốt lên, thân thể Tô Minh ở ngoài vạn trượng chấn động. Một cảm giác đau đớn kịch liệt hiển hiện trong hồn hắn. Đó là cảm giác xé rách, như thân thể bị một lực lượng không thể nào hình dung được xé mạnh ra, muốn xé mở hồn của hắn và phân thân tu vi. Như vậy thì phân thân tu vi cũng sẽ như Pháp bảo của hắn, biến thành tồn tại độc lập, không bị hắn nắm giữ nữa.
Hai mắt Tô Minh tràn ngập ánh sáng tím, thân thể trong run rẩy, phân thân tu vi lập tức xuất hiện bóng mờ, giống như sắp bị xé rời ra vậy.
- Cắt đứt duyên phận nhục thân của ngươi.
Nam tử mỉm cười, thời điểm mở miệng lại điểm ra một chỉ nữa.
Trong óc Tô Minh vang lên ầm một tiếng. Phân thân Phệ Không của hắn cũng xuất hiện bóng mờ, giống như lời nói cắt đứt duyên phận của nam tử trung niên kia, xuất hiện dấu hiệu bị xé rách.
- Lại cắt đứt... Ách Thương phân thân của ngươi!
Hai mắt nam tử trung niên lóe sáng, tay phải nâng lên, chém mạnh vào hư không một cái.
Ầm!
Bên ngoài thân thể Tô Minh, tam đại phân thân tách ra ba hướng, sắp sửa bị chia lìa. Thần sắc trên mặt ba phân thân của Tô Minh lộ vẻ đau đớn kịch liệt.
Tô Minh thậm chí có cảm giác, ý chí của mình cũng bị xé thành ba phần. Nếu thật sự bị tan vỡ, vậy thì chẳng khác nào hắn bị biến thành ba người độc lập. Do đó hắn cũng sẽ mất đi bản thân chân chính.
Thậm chí trí nhớ của hắn cũng bị xé nứt, khiến trong đầu không ngừng hiện lên những cảnh trong dĩ vãng. Những ký ức này đang bị nghiền nát nhưng hắn lại kinh hoàng. Muốn thoát khỏi nguy cơ với bản thân, đối với Tô Minh mà có thì rất đơn giản, chỉ cần triệu hóa Sa Thổ tinh là được. Đây cũng là kế hoạch của hắn. Nhưng hôm nay hắn không làm vậy, bởi vì trong khi ký ức bị xé rách, Tô Minh thấy được mỗi một thuật pháp hắn học được ở Ô Sơn bộ năm xưa.
Khi nhìn thấy những thuật pháp này, Tô Minh đột nhiên hiểu ra.
......
Giờ khắc này, tại thời điểm Tô Minh gặp nguy cơ, ở xa xa bên ngoài Thần Nguyên tinh hải, ở ngoài vực sâu phế tích kia, trong một trận chiến tranh... Trong Đạo Thần chân giới.
Trong Đạo Thần tông, có một tế đàn cao ngất. Trên tế đàn này không có vật gì, chỉ duy ở vị trí trung tâm là có một khe hở.
Nơi đây là một địa phương rất tầm thường của Đạo Thần tông, thậm chí có thể nói là trong Đạo Thần tông, tế đàn như vậy có rất nhiều. Không ai biết tác dụng của chúng nhưng như tổ huấn để lại, tế đàn của Đạo Thần tông không thể bước vào.
Tổng cộng có hơn chín vạn bảy ngày tế đàn, tồn tại hơn chín vạn bảy ngàn khe hở. Chỉ có những tồn tại cổ xưa của Đạo Thần tông mới hiểu được, những khe hở này trên thực tế là từng tọa độ.
Chúng liên hệ với cùng một chỗ, trở thành một tọa độ hoàn chỉnh, chỉ dẫn vị trí bế quan của Đạo Thần Kiếp Chủ, lão tổ của toàn bộ Đạo Thần chân giới.
Đó là một không gian đứt gãy nối tiếp với toàn bộ Đạo Thần thế giới. Chỗ đó cuối cùng có dạng gì thì ngoài Đạo Thần lão tổ ra, cũng không ai biết được.
Đạo Thần Kiếp Chủ đã bế quan rất lâu rồi...
Nếu Tô Minh có thể đứng trên tế đàn, triển khai toàn bộ lực lượng Tà nhãn của hắn, thậm chí còn phải dùng tu vi vượt qua thời điểm hiện tại của hắn, đạt tới trình độ Chưởng Duyên, như vậy hắn có thể thấy trong cái khe này tồn tại vô số hư vô vỡ vụn. Nếu có thể đưa mắt nhìn xuyên qua tất cả những khe hở trên tế đàn kia, có thể nối tiếp chúng với nhau, kết nối những mảnh vụn này thành một mảng thì sẽ nhìn thấy một cánh cửa.
Phía sau cánh cửa này tồn tại một không gian trong hư vô.
Đó là không gian mà Đạo Thần Kiếp Chủ bế quan.
Giờ phút này, trong không gian này có rất nhiều sương trắng. Sâu trong đám sương mù này, có thể thấy một người đang ngồi khoanh chân. Người này cúi đầu, toàn thân bị sương mù bao phủ, không nhìn rõ hình dáng. Trên người hắn không có sinh cơ mà chỉ là tịch diệt.
Trước người hắn có hai dạng vật phẩm, một là một cái trâm, một cái khác là đồ chơi của trẻ con, một cái trống lắc.
Hiện giờ cái trống lắc này đang run rẩy. Thậm chí bên trên nó xuất hiện một vài khe hở, không ngừng lan ra, dường như có thể bị vỡ nát bất cứ lúc nào vậy.
Thân ảnh khoanh chân ngồi kia không biết óc mở mắt không nhưng lại có thể nhìn thấy. Dường như đã rất lâu hắn chưa nhúc nhích thân thể, khi khe hở trên trống lắc xuất hiện, tay phải của hắn mới chậm rãi đưa lên.
Cùng với động tác nâng tay của hắn, toàn bộ không gian này lập tức truyền ra những tiếng nổ vang. Thậm chí tiếng nổ vang này còn ảnh hưởng cả tới bên ngoài, khiến toàn bộ Đạo Thần chân giới vào thời khắc này có gió lốc giữa các sao xuất hiện.
Cơn bão táp này quét ngang toàn bộ Đạo Thần chân giới, rung động vô số người đang giao chiến, thậm chí rung động cả Đạo Thần tông và cả toàn bộ liên minh Tiên tộc. Cơn lốc như vậy khiến toàn bộ Đạo Thần chân giới như biến thành một cái bình nhỏ, bị lay động rất mạnh.
Đây không phải là lần đầu xuất hiện gió lốc như vậy. Đây là... Lần thứ hai!
Lần đầu là hơn một nghìn năm trước. Lần đó không ai rõ nguyên nhân, sau khi xuất hiện mười nhịp thở, cơn bão này liền tự biến mất, trở thành bí ẩn mà vô số người suy đoán không ra.
Bây giờ sau hơn nghìn năm, cơn bão này lại xuất hiện.
Không có ai biết cơn bão này xuất hiện là bởi thân ảnh trong không gian vỡ vụn kia giơ tay. Thân ảnh đó chậm rãi giơ tay, giống như muốn chạm vào cái trống lắc đang vỡ vụn kia.
Khi tay hắn còn chưa đụng vào nó, lập tức khe hở trên trống không lan tràn nữa mà đảo ngược, tự động bắt đầu khép lại, khiến cho bàn tay của thân ảnh kia dừng lại giữa không trung.
Thời gian dần qua đi, có thể thấy qua màn sương mù, mơ hồ nhìn được thân ảnh kia hình như đang mỉm cười. Nụ cười kia rất hiền lành, cũng như mang theo một tia áy náy.
...
Trong Thần Nguyên tinh hải, Tô Minh lúc này đang bị xé ra ba phân thân. Giờ phút này trong sự giằng xé, Tô Minh ngẩng đầu, con mắt lộ vẻ hiểu ra. Trong chớp mắt này, bỗng nhiên hắn bất động.
- Ta đúng là chủ quan. Chưởng Duyên mạnh thực sự là rất mạnh. Nhưng trận chiến này cũng là ta hiểu được, cái gì là Chưởng Duyên!
- Khống chế duyên của chúng sinh dưới trời xanh. Nhưng thế gian này ngoài duyên còn có nhiều thứ có thể khống chế. Có thể duyên của bản thân là khó khống chế nhất. Ngươi khống chế được duyên của trời xanh, nhưng chắc hẳn còn không cách nào khống chế được duyên của chính mình.
- Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta cảm thấy ngươi còn kém hơn người mà ta gặp năm xưa.
Tô Minh ngẩng đầu, tay phải giơ lên.
- Một trận chiến này cũng khiến ta hiểu được một thuật pháp ta học được từ thời thanh niên, tại sao cho tới giờ vẫn để lại ấn tượng rất sâu với ta. Mỗi lần nhớ lại ta đều cảm thấy rất khó nắm bắt. Bởi thuật pháp năm đó không phải thuật pháp tầm thường. Đó là... Chưởng Duyên thuật.
Tô Minh chịu đựng đau đớn kịch liệt, tay phải giơ lên, bỗng nhiên chém về phía nam tử trung niên cách đó vạn trượng.
- Trảm... Tam sát! Nguồn truyện: Truyện FULL
......
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật