Trang chủ » Cầu Ma » Chương 886: Phong lão

Chương 886: Phong lão

"Ông lão đó là khách khanh của gia tộc Liệt Sơn Tu, Tùng Thanh thượng nhân! "

" Không ngờ lão xuất hiện ở hội đấu giá loại nhỏ này! "

"Đung vậy, thật là lão quái này đích thân trấn thủ vật kỳ dị, Tùng Thanh lão quái là khách khanh của gia tộc Liệt Sơn Tu nhiiều năm, tu vi sâu không lường được, thuật phong ấn càng cực kỳ kinh người. "

" Nghe nói Thái Từ gia tộc từng có người muốn trả cái giá rất lớn mời Tùng Thanh lão quái rời khỏi gia tộc Liệt Sơn Tu, trở thành khách khanh của Thái Từ gia tộc bọn họ nhưng bị từ chối. "

Trong phòng đấu giá bởi vì ông lão này xuất hiện dấy lên tiếng xôn xao.

Ông lão khớp xương to ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn toàn trường, giơ lên tay phải chỉ vào pho tượng hư hao bềnh bồng trước mặt lão.

" Nếu các vị đều biết lão phu thì xem như là bằng hữu, lão phu khuyên các vị một câu, vật này nếu không biết thì đừng tùy tiện ra giá." Ông lão Tùng Thanh nói xong câu này thì im lặng, đứng đó giống như ngọn núi nhỏ.

Nhưng nếu ông lão không nói câu này thì có lẽ pho tượng sẽ không gây nhiều chú ý, lại vì câu nói kia lập tức khiến mọi người trong phòng đấu giá tập trung vào pho tượng.

"Cái này rốt cuộc là gì? "

" Không lẽ là pho tượng thần linh viễn cổ? "

" Không đúng, từ pho tượng kia không cảm nhận chút gì hơi thở viễn cổ, nhưng cảm giác tang thương từ nó khiến người đoán không ra.

"Pho tượng như vậy mà dám ra giá thấp tám mươi vạn tinh thạch, căn bản không đáng giá! "

Tiếng bàn tán dấy lên trong phòng đấu giá, thậm chí có tiếng chất vấn sắc bén vang lên, khiến mấy người trong phòng đấu giá hỗn loạn.

" Vật này có đáng giá hay không thì ta không nói được, nếu các vị đạo hữu có ai nhận ra nó thì coi như là mấy ngàn vạn tinh thạch cũng sẽ chọn mua, nếu không biết thì dù là một tinh thạch cũng sẽ không lấy ra. Vậy nên, các vị hãy ra giá đi." Người đàn ông gia tộc Liệt Sơn Tu chủ trì đấu giá biểu tình thản nhiên, mỉm cười nói.

Trong phòng đấu giá dần yên tĩnh lại, nhưng không ai kêu giá.

Tô Minh đứng bên vách tường ảo, ngơ ngác nhìn pho tượng. Tô Minh không biết có ai nhận ra vật đó không nhưng hắn liếc mắt liền thấy ra nó là cái gì.

Hơi thở cổ xưa bên trên là hơi thở của Man tộc, pho tượng này rõ ràng là một Man tượng!!!

"Gia tộc Liệt Sơn Tu này luôn sẽ có một vài thứ quái lạ, thứ đó là cái gì? "

Ngọc Trần Hải đứng bên cạnh nhìn pho tượng, nhíu mày. Ngay cả Ngọc Nhu cũng tập trung nhìn nửa ngày mà không nhận ra.

Trong phòng đấu giá yên lặng một lát sau vang lên giọng khàn khàn.

"Thứ này không tệ, dù lão phu không nhận ra nhưng đặt ở trong nhà cũng tốt, một trăm vạn tinh thạch! "

Thanh âm này không phải phát ra từ đại sảnh mấy ngàn người mà là từ một căn phỏng giống như chỗ Tô Minh ở. Thanh âm vang lên, lập tức khiến tu sĩ trong đại sảnh chú ý.

" Một trăm ba mươi vạn tinh thạch, ta cũng thích sưu tập vài thứ quái lạ." Ngay sau đó, lại có một thanh âm vang lên.

" Một trăm sáu mươi vạn tinh thạch! "

" Một trăm tám mươi vạn! "

Rất nhanh, lại có một thanh âm tham gia đấu giá. Xuất hiện ba người cạnh tranh, mặc kệ nó là cái gì đều khiến tu sĩ trong phòng đấu giá ai nấy phấn khởi lên. Nhưng vì ba thanh âm đều đến từ phòng khách quý bên trên, hễ là có thể có một căn phòng trong phòng đấu giá đều thuộc về người gia tộc nào đó trong Hắc Mặc Tinh, không giống trong đại sảnh đều là tán tu hoặc người ngoài đến Hắc Mặc Tinh.

Trong đợt đua nhau ra giá, phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu có một gian mật thất, bây giờ trong mật thất có một ông lão ngồi xếp bằng. Sau lưng ông lão có vài chục gã đàn ông từ thân hình thấy rõ thuộc người gia tộc Liệt Sơn Tu, cung kính đứng đó.

Một người trong số đó chính là Liệt Sơn Khang Cửu.

Bọn họ im lặng không mở miệng, đều nhìn màn sáng hư ảo trước mặt ông lão, bên trong rõ ràng là toàn cảnh phòng đấu giá, thậm chí thanh âm vọng ra.

Ông lão tóc bạc phơ, mặc áo dài màu xanh tím, trên mặt tràn đầy nếp nhăn. Ông lão yên lặng ngồi đó, nhìn màn sáng trước mặt, trên người toát ra hơi thở mục nát, dường như cả người cực kỳ già nua. Xung quanh lão hư vô vặn vẹo, không ngừng xuất hiện vỡ nát và tụ hợp lại, thậm chí nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy xung quanh ông lão vặn vẹo tan vỡ là bởi vì...gió!

Bên ngoài người ông lão hình thành tầng gió vô hình, ở đó không ngừng vòng quanh.

Không khí sau lưng ông lão lắc lư như bị xé rách, bên trong có một gã đàn ông bước ra. Gã đàn ông khoảng năm mươi tuổi, khắp người tràn ngập sát khí. Gã sải bước đi tới bên cạnh ông lão, cung kính cúi đầu, trầm giọng nói.

"Phong lão, đã làm theo lời người dặn, đem Man tượng gia nhập vào phòng đấu giá. "

Ông lão gật đầu, đôi mắt luôn nhìn phòng đấu giá, hình như lão đang chờ điều gì.

Hồi lâu sau kêu giá pho tượng trong phòng đấu giá đã đến hơn bốn trăm vạn tinh thạch, nhưng người ông lão chờ đợi vẫn không phát ra bất cứ lời muốn mua.

" Khang Cửu." Giọng ông lão tang thương ẩn chứa khàn khàn đặc biệt, thậm chí là ngữ điệu khác với Hắc Mặc Tinh, từ từ lên tiếng.

"Phong lão." Liệt Sơn Khang Cửu lập tức đứng ra, thật sâu cúi đầu hướng ông lão, biểu tình vô cùng cung kính.

Đối với ông lão có địa vị chỉ sau lão tổ trong gia tộc, nhiều năm qua trả giá cho gia tộc khiến địa vị của lão cực kỳ tôn quý, đặc biệt là một số truyền thuyết về ông lão khiến tộc nhân rất kính sợ lão.

"Hãy nói kỹ càng cảm nhận của ngươi lúc đó." Ông lão khẽ thì thào.

"Tuân lệnh!" Liệt Sơn Khang Cửu hít sâu, thấp giọng nói.

"... Ở trước mặt hắn, ta có cảm giác như đối diện lão tổ, sợi máu trong người không bị khống chế, thậm chí Man Văn của ta sắp lộ ra. Quan trọng hơn khi đối diện hắn ta có ý định bái lạy. Ý niệm này truyền ra từ linh hồn, giống như..." Liệt Sơn Khang Cửu nói tới đây tạm dừng.

"Giống như cái gì?" Ông lão ngoái đầu nhìn Liệt Sơn Khang Cửu.

Bị ông lão liếc mắt, ngoài người Liệt Sơn Khang Cửu xuất hiện gió.

"Giống như, vãn bối cũng không biết nên hình dung như thế nào, nhưng cảm giác ở trước mặt hắn thì ta không nguyện chống cự cái gì, với lời hắn nói sẽ không chút do dự tin tưởng." Liệt Sơn Khang Cửu cười khổ, cúi đầu.

Mấy chục tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu sau lưng gã ai nấy biểu tình nghiêm túc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Ông lão im lặng, quay đầu quan sát phòng đấu giá, lòng thầm nhủ.

"Là người đến từ quê hương ư? Nếu là vậy thì hắn sẽ biết Man tượng. Nếu ngươi đúng là vậy thì tốt, nếu ngươi không phải mà chỉ là tu luyện công pháp nào đó khắc chế Man tộc ta, vậy đừng nói ngươi chỉ là khách khanh của Ngọc gia, dù ngươi có là những lão tổ Ngọc gia gần đây thoát khốn, dù ngươi có là sứ đồ hai linh Nhật Nguyệt, thậm chí dù cho ngươi là người của ba gia tộc, có những lão già ba gia tộc che chở cho ngươi thì ở Hắc Mặc Tinh, ngươi chết chắc! Trên Hắc Mặc Tinh không có chuyện gia tộc Liệt Sơn Tu ta không làm được!" Ông lão nheo mắt, đáy mắt lóe tia sát khí.

Suy nghĩ trong lòng ông lão nếu để người ngoài biết thì chắc chắn sẽ kinh hoàng. Bởi vì hiển nhiên lão đã biết chuyện xảy ra ở Ngọc gia, nhưng chuyện này là bí ẩn ở Ngọc gia, ngay cả tộc nhân đa số không biết, vậy mà ông lão thì biết rất rõ.

Trong lòng ông lão suy nghĩ thậm chí không để mắt ba gia tộc, gia tộc Liệt Sơn Tu như vậy ở trong mắt tu sĩ Hắc Mặc Tinh là gia tộc trung đẳng, nhưng thật sự chỉ là gia tộc trung đẳng thôi sao?

Trong khi ông lão trầm ngâm thì bỗng màn sáng ảo ảnh trước mặt lão, bên trong hình ảnh là phòng đấu giá tĩnh lặng.

"Pho tượng này, công tử nhà ta muốn nó." Một thanh âm rất ưu mỹ vang vọng trong phòng đấu giá, bên trên dãy phòng thuộc về mỗi gia tộc có một cô gái đi ra.

Cô gái mặt che mạng, dù là vậy thì vẫn có vẻ đẹp khiến người tim đập nhanh. Khi cô gái đi ra thì xung quanh tĩnh lặng, nhưng từng ánh mắt tập trung vào người cô gái.

" Sáu trăm vạn tinh thạch, đóng gói vật ấy đưa ta." Cô gái xinh đẹp này chính là Ngọc Nhu.

Ngọc Nhu biểu tình trang nhã đứng trên bình đài, trong tay có một túi trữ vật nhẹ nhàng đẩy tới trước, lập tức cái túi bay hướng tộc nhân Tam Môn Đạo Thiên chủ trì đấu giá.

Tộc nhân Tam Môn Đạo Thiên chủ trì đấu giá ngẩn ra, nhận lấy túi trữ vật, bản năng nhìn Tùng Thanh thượng nhân của gia tộc đứng cạnh mình. Gã thấy Tùng Thanh biểu tình rất nghiêm túc nhìn chằm chằm cô gái.

"Cái này..." Tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu do dự.

Chính lúc này, chợt từ gian phòng bên trên lại phát ra thanh âm lười biếng, trong thanh âm chất chứa giễu cợt.

"Tiểu nương tử, bổn công tử ra bảy trăm vạn tinh thạch. "

"Tám trăm vạn tinh thạch." Ngọc Nhu không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói.

"Tốt, bổn công tử ra chín trăm vạn!" Thanh âm lười biếng phát ra tiếng cười, bên trong chứa dâm tà quanh quẩn.

Kêu giá vang lên, tu sĩ trong phòng đấu giá lộ biểu tình xem náo nhiệt, thỉnh thoảng có người nhìn gian phòng bên trên phát ra giọng nam, nhưng mỗi người liếc mắt xong đều biến sắc mặt, vội cúi đầu.

" Ở Hắc Thủy thành không có bao nhiêu người dám đấu giá với Thái Từ Vịnh ta. Cô nương không tệ, bổn công tử ra một ngàn vạn tinh thạch, nhưng ta cũng cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi ra một ngàn năm trăm vạn thì bổn công tử sẽ không tranh giành với ngươi." Lại là thanh âm lười biếng cười khẽ vang lên.

"Hai ngàn vạn tinh thạch." Đáp lại gã là Ngọc Nhu không thèm ngẩng đầu như là không thấy, thanh âm dịu dàng chất chứa lạnh băng.

Giá cả thốt ra, lập tức nguyên phòng đấu giá ồn ào.

"Tốt, hãy đưa pho tượng cho chủ nhân của ngươi, cái giá là hai ngàn vạn tinh thạch và tiểu nữ tử nhà ngươi. Hãy lấy tinh thạch và tiểu nữ tử này cho ta, bổn công tử muốn ở đây hưởng dụng một phen." Tiếng cười quanh quẩn.

Lập tức bên trên đỉnh trong một gian phòng vang tiếng rít sắc nhọn, có hai bóng người chợt lóe lao hướng Ngọc Nhu.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật