Trang chủ » Cầu Ma » Chương 870: Nhật nguyệt đồng huy

Chương 870: Nhật nguyệt đồng huy

Hiện tại Ngọc Trần Hải biểu tình kích động. Còn năm ông lão Ngọc gia thì sắc mặt âm trầm.

Tô Minh mỉm cười, bỗng đáp xuống, khoảnh khắc đó cơ mặt hăn co giật, bên tai vang giọng nói ôn hòa từ từ quanh quẩn.

"Thiên địa chúng sinh có mệnh, mệnh này không dài lâu, tuy nhiên tộc ta phá vỡ thiên cơ, phụng sinh linh, có thể bất tử. "

"Ngươi có thể xông qua Tam Môn Đạo Thiên lấy được bất tử. Ngươi thành công xông cửa thứ nhất, ban cho thuật đoạt mệnh, có thể đoạt tuổi thọ của người để bản thân vĩnh viễn. "

Thanh âm này đến từ miệng lệ quỷ Đạo Quỳ sơn, truyền vào tai Tô Minh, vào tinh thần của hắn, những văn tự lập tức hóa thành vòng xoáy. Vòng xoáy từ từ chuyển động, sức sống dạt dào tỏa ra từ bên trong.

Tô Minh ngẩn ra.

Trong khi hắn ngẩn ra thì đã từ trên trời đáp xuống đất.

Ngọc Trần Hải vội bước tới vài bước đi đến trước mặt Tô Minh, khom lưng cúi đầu, biểu tình kích động, định nói chuyện thì bỗng biến sắc mặt.

"Tô tiền bối, ngươi... Ngươi... "

Giọng của Ngọc Trần Hải chớp mắt biến thành tiếng hét thảm. Gã vội thụt lùi, thân hình nhanh chóng mục rữa, chỉ chớp mắt mục nát còn lại bộ xương. Trong ánh mắt của Tô Minh, *bùm* một tiếng, thân hình Ngọc Trần Hải tan vỡ thành tro bụi. Nhưng có tia sự sống nhanh chóng ùa vào người Tô Minh, sức sống ẩn chứa tuổi thọ, cảm giác khó ta lập tức hiện ra trên người hắn.

Tô Minh cảm giác rõ rệt sinh mệnh của mình càng thịnh vượng, nhưng hắn thay đổi sắc mặt, đây không phải điều hắn muộn, hắn thậm chí không có ý định giết chết Ngọc Trần Hải.

" Sao có thể như vậy, này..." Tô Minh ngơ ngẩn nhìn Ngọc Trần Hải chết, thần thức khuếch tán nhanh, mãi đến khi hắn không cảm nhận được hơi thở của gã, tất cả đều biểu thị Ngọc Trần Hải...thật sự đã chết.

Khi Tô Minh bị tình hình này chấn động thì phía xa năm ông lão Ngọc gia biến sắc mặt, đứng bật dậy lộ vẻ không thể tin, hình như không ngờ Tô Minh sẽ giết người, lại còn giết chết Ngọc Trần Hải.

" Dám ở Ngọc gia giết người, ngươi thật to gan! "

Năm người biến sắc mặt, có bốn người lao tới Tô Minh, một người khác thì giơ lên tay phải vung hướng bầu trời, lập tức trời nổ ầm vang, xuất hiện một mảng áng mây đỏ. Tầng mây kia xuất hiện chớp mắt hóa thành chữ ngọc to lớn. Hiển nhiên đó là một tín hiệu, tín hiệu báo cho người gia tộc.

Tất cả đến quá nhanh, quá đột ngột làm Tô Minh không chút chuẩn bị. Hiện tại có bốn trong năm ông lão khẽ quát vọt đến, nhưng khi họ đến gần, Tô Minh nhìn sang thì bỗng năm người này phát ra tiếng hét thê lương, biểu tình hoảng sợ xen lẫn thống khổ, từ bỏ tiến tới mà nhanh chóng thụt lùi.

Nhưng họ chỉ lùi mấy mét thì thân hình giống như Ngọc Trần Hải, nhanh chóng mục rữa, phút chốc hóa thành tro bụi, sự sống nhanh chóng ùa vào người Tô Minh, khiến hắn mờ mịt lại cảm nhận thoải mái vì sinh mệnh càng thịnh vượng. Loại cảm giác này đủ khiến người si mê, đắm chìm, đó là cảm giác rất khó hình dung.

Ông lão duy nhất còn sống mặt trắng bệch, vội thụt lùi, xung quanh có từng vệt sáng rít gào lao đến, đó là tộc nhân Ngọc gia trông thấy mây đỏ thì vội tới.

" Sao có thể như vậy..." Tô Minh cố nén cảm giác thoải mái khó tả trong người, loại cảm giác này khiến hắn hơi mê đắm, có loại ảo giác muốn được càng nhiều thoải mái như vậy hơn nhưng bị hắn đè nén.

" Lực lượng trong người ta không ổn! "

Tô Minh cắn răng, bỗng bay lên lao hướng chân trời, hắn bản năng muốn rời đi, không muốn ở lại đây.

Nhưng khi hắn mới bay lên thì tộc nhân Ngọc gia bỗng nhiên đến, có gần trăm người vòng quanh, lao hướng Tô Minh. Thân thể họ mới tới gần Tô Minh trong ba trăm mét thì liền phát ra tiếng hét thảm, thân thể họ hóa thành tro bụi, từng sự sống ùa vào người Tô Minh. Cảm giác thoải mái khiến Tô Minh không thể ức chế ngửa đầu gầm lên.

" Đây rốt cuộc là lực lượng gì!? "

Tô Minh cảm thấy khó khống chế thân thể, hắn lại nghiến răng, lao nhanh. Nhưng từ bốn phương tám hướng tộc nhân Ngọc gia xuất hiện gần ngàn, từng bóng dáng mang theo tức giận thi triển thần thông vô tận.

" Đừng lại đây, cút đi!!! "

Tô Minh gầm lên, nhưng đã muộn. Xung quanh gần ngàn người khi đến gần Tô Minh thì cùng phát ra tiếng hét thảm, hóa thành tro bụi. Cảm giác thoải mái trong người gần như dấy lên bão tố trong đầu Tô Minh, khiến lý trí của hắn trong một giây mơ hồ, ngoài người xuát hiện ảo ảnh dơi to lớn. ảo ảnh này dường như dang nhe răng cười, nhanh chóng ngưng tụ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Tô Minh hai tay ôm đầu, trong đôi mắt xuất hiện tơ máu toát ra ánh sáng tràn ngập tham lam cùng điên cuồng. Thân thể hắn vụt nhoáng lên vọt vào tộc nhân Ngọc gia lại đến nữa.

Tô Minh đi qua đâu thì tiếng hét thảm liên miên bất tận, cảm giác thoải mái trong người hắn ngày càng mãnh liệt, sau lưng hắn bóng dơi càng lúc càng rõ ràng. Nhưng lòng hắn giãy dụa vào khoảnh khắc này bùng phát đến cực độ.

"Không thích hợp, không lẽ ta còn ở trong ảo thuật? "

Tô Minh biểu tình dữ tợn, cưỡng ép khiến thân thể tạm dừng, người run bần bật.

.....

Trên Hắc Mặc Tinh, quảng trường Ngọc gia, ngoài Đạo Quỳ sơn, Ngọc Trần Hải hồi hộp nhìn núi, gã thấy con dơi trong lòng bàn tay lệ quỷ có tia sáng yếu ớt đang tỏa ra.

Bên cạnh gã, năm ông lão Ngọc gia mặt xám như tro. Xung quanh tộc nhân Ngọc gia đã có mấy trăm người, đều im lặng nhìn Đạo Quỳ sơn.

Ngọc gia tam trưởng lão, người đàn ông trung niên kia biểu tình thản nhiên nhưng mắt lóe tia sáng, gã nhìn con dơi tỏa ánh sáng, không biết đang nghĩ gì.

*Ầm!*

Tô Minh hộc ngụm máu, tay phải đặt trước ngực nay thả xuống, một đấm này hắn đấm vào người mình, trong cơ thể truyền đến đau nhức khiến ý chí hắn tỉnh táo. Nhưng dù là tỉnh táo thì xung quanh vẫn tồn tại.

Toàn Ngọc gia đã trống không, một mảnh tĩnh mịch.

Tô Minh không biết chính mình giết bao nhiêu người, không biết có bao nhiêu người tới gần hắn thì bị hút đi sức sống.

Tô Minh đứng trên mặt đất, bên ngoài Đạo Quỳ sơn, xung quanh không có chút sinh mệnh, chỉ có một mình hắn. Sắc trời đã dần tối nhưng Đạo Quỳ sơn lệ quỷ dữ tợn lại vô cùng rõ ràng.

Tô Minh biểu tình chua xót, hắn không chia rõ xung quanh có phải là ảo thuật, không chia rõ trạng thái hiện tại của mình là thật sự hay mọi thứ là giả dối.

[Chỉ cần ngươi tin tưởng nó thì nó sẽ tồn tại.] lúc trước lời Ngọc Trần Hải nhắc nhở còn vang bên tai Tô Minh.

"Ta luôn không tin tưởng nó, trừ phi tất cả chỗ này là chân thật." Tô Minh thì thào, mắt chợt lóe.

" Là thật là giả, đi chỗ khác trong Hắc Mặc Tinh nhìn liền biết!" Tô Minh nhoáng người lên, xoay người hóa thành cầu vồng định bay khỏi Ngọc gia tĩnh lặng.

Nhưng khi hắn định rời đi thì một chớp mắt người bỗng rung lên.

Đôi mắt Tô Minh tỏa ánh sáng chói lòa, thở hồng hộc, ở trên trời từ từ ngoái đầu lại nhìn chằm chằm Đạo Quỳ sơn.

Hắn nghĩ đến rồi, không phải hắn từ đầu đến cuối không tin tưởng, khi hắn đi ra năm ngón tay nhìn thấy Ngọc Trần Hải, năm ông lão kia thì hắn từng mỉm cười.

Nhìn như đơn giản một nụ cười nhưng lộ ra giây phút đó Tô Minh, tin tưởng.

Khi Tô Minh nhìn thấy đám Ngọc Trần Hải thì hắn cho rằng đã vượt qua cửa thứ nhất.

Sai lầm, xuất hiện vào lúc đó, cũng chính vì một lần tin tưởng khiến mọi thứ biến đổi.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật