Trang chủ » Cầu Ma » Chương 705: Con đường tu hành

Chương 705: Con đường tu hành

Đông Hoang tháp, ánh sáng đỏ mấy trăm dặm khiến phạm vi bốn phía từ xa nhìn như trở thành địa ngục đỏ. Mùi máu tanh tràn ngập cảm giác uy hiếp khiến người ta không thể tới gần. Đặc biệt là uy nhiếp trong màu đỏ, nếu có ai xâm nhập vào trong thì sẽ chịu nặng nề như núi đè. Càng tới gần Đông Hoang tháp thì loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn.

Một năm nay xung quanh Đông Hoang tháp thỉnh thoảng xuất hiện người Man tộc, có người bước vào trong ánh sáng đỏ định tới gần, nhưng không chút ngoại lệ là ở vị trí khác nhau bị uy nhiếp trong ánh sáng đỏ đánh bật ngửa. Mặc dù không có chết chắc nhưng ánh sáng đỏ toát ra ý chỉ ẩn ẩn chứa uy nghiêm cùng cảnh cáo, nơi đây... Nghiêm cấm bước vào.

Man tộc đang tìm Tô Minh, tìm Man Thần của họ. Toàn Đông Hoang đại lục trong một năm nay bị người Man tộc tìm khắp nhưng không có chút manh mối về hắn. Dần dần họ đưa ánh mắt hướng tới Đông Hoang tháp, nhưng vì ánh sáng đỏ cấm chế không thể bước vào trong nên không cách nào chứng thật Tô Minh có ở trong không.

Trong Đông Hoang tháp, khác với bên ngoài ánh sáng đỏ ngập trời, bên trong tràn đầy ánh sáng vàng kim. Ánh sáng nhu hòa tràn ngập tầng thứ nhất Đông Hoang tháp.

Tô Minh ngồi khoanh chân, thân thể sớm hồi phục hoàn chỉnh. Trước mặt hắn trôi nổi một thanh kiếm vàng, nếu nhìn kỹ thì thấy trong sắc vàng có ánh sáng xanh đôi khi chớp lóe giãy dụa.

Thanh kiếm này chính là chủ sát lam kiếm năm đó. Một năm nay Tô Minh dùng hết tinh thần và tu vi, nhờ vào uy nhiếp Đông Hoang tháp không ngừng trấn áp kiếm, cứng rắn đem kiếm xanh ở trong sương khói âm tử bị thương hơn phân nửa hóa thành màu vàng.

Màu vàng này là màu bên trong Đông Hoang tháp, một năm qua Tô Minh không hề ngừng lại trấn áp, giờ thì đôi mắt khép bỗng mở ra. Khoảnh khắc mở mắt, con ngươi hắn lóe ánh sáng vàng, tay phải nâng lên vỗ kiếm thể. Vỗ một cái xung quanh ánh sáng vàng vặn vẹo lượn lờ trên tay phải Tô Minh. Tay tay vỗ vào thân kiếm thì ánh sáng vàng chui vào trong kiếm thể, lại phát triển xua tan ánh sáng xanh. Kiếm vù vù run run, ánh sáng xanh chớp động mãnh liệt như đang không ngừng giãy dụa.

Tô Minh nhìn sát kiếm, hừ lạnh, tay trái nâng lên vung bốn phía. Ánh sáng vàng lập tức ập đến phạm vi lớn ùa vào thân kiếm, tiếp tục trấn áp.

"Bây giờ ta đã có thể khống chế lực lượng Đông Hoang tháp, so với một năm trước nhiều gấp mười..." Tô Minh thì thào, ánh mắt nhìn vách tháp.

Trước không nói độ cao của tháp, chỉ là phạm vi tần thứ nhất đã có cỡ trăm mét, toàn bộ lượn lờ ánh sáng vàng.

Tô Minh còn nhớ một năm trước mới bước vào đây, những luồng sáng vàng vọt vào trong thân thể, theo trùng kích hắn hôn mê. Khi hắn thức tỉnh thì thân hình của hắn đã hồi phục hoàn chỉnh, thanh kiếm xanh bị vô số chỉ vàng vòng quanh bềnh bồng giữa không trung, không thể tranh giành, chỉ có thể ở đó phát ra tiếng kiếm ngân thê lương.

Tô Minh sau khi thức tỉnh đã cảm nhận rõ ràng giữa hắn và Đông Hoang tháp tồn tại liên hệ ngày càng mãnh liệt, thậm chí ánh sáng vàng tràn ngập tại đây dường như là từ lực lượng nào đó biến thành, có thể bị hắn mượn dùng. Nhưng khi đó nhưng chỉ mượn được một chút thôi, không như bây giờ có thể dẫn động nhiều ánh sáng vàng đến trợ giúp mình trấn áp kiếm này, cũng rèn luyện thân hình.

"Mệnh tu chi cảnh, chia làm bốn đại cảnh là mệnh cách, mệnh khuyết, mệnh cung, mệnh giới. Theo lời năm ấy Man Thần đời thứ ba để lại thì mệnh tu cảnh thực ra chính là bốn chữ, cách, khuyết, cung, giới." Trong đầu Tô Minh quanh quẩn từng lời Man Thần đời thứ ba nói, một năm nay hắn không thể ra khỏi Đông Hoang tháp, bởi vì thanh kiếm trước mặt chưa hoàn toàn bị luyện hía. Vì trong luyện hóa hắn và thanh kiếm có dây dưa nên khó lòng rời khỏi. Chỉ có triệt để luyện hóa thanh kiếm, cùng hắn thành một thể mới đi ra Đông Hoang tháp được.

Vậy nên một năm nay Tô Minh trừ tu hành và luyện hóa kiếm ra thì nhiều lúc suy tư mệnh tu cảnh.

" Năm đó Chúc Cửu Âm có nói bất cứ tộc quần nào tu hành đều là hoàn thiện bản thân, dùng lực lượng vị giới hấp thu được sổ sung tất cả thiếu sót bản thân đạt đến mức độ viên mãn. Mình bước vào sơ kỳ mệnh tu, biết mệnh cách bản thân, nếu lại tăng cao tu vi nữa thì cần lực vị giới. Năm đó Chúc Cửu Âm chúc phúc từng cho mình mảnh vụn lực giới, mảnh vụn đó có lẽ là mấu chốt cho mình bước vào mệnh tu!" Vẻ mặt Tô Minh có ngộ ra.

" Đủ lực vị giới còn có cảm ngộ với mệnh mới khiến người đột phá giam cầm nào đó, tiến hóa tất cả bản thân do đó viên mãn mình. Nhưng loại viên mãn này rất gian nan, bất cứ tộc quần nào mấy năm qua có lẽ chỉ một, hai người là làm được, chân chính đạt tới viên mãn. Còn tác dụng huyết mạch là kéo dài loại viên mãn này, vì một người thành công do đó thay đổi tiến hóa toàn tộc quần. Có lẽ cũng chính vì một điểm này mới khiến tộc quần dưới khung trời này có vô cùng cường đại, có rất là yếu ớt. Còn lực vị giới là nguồn gốc một thế giới." Mắt Tô Minh chợt lóe nhìn xung quanh tràn ngập ánh sáng vàng, mặt dần lộ nụ cười.

" Đông Hoang tháp này là Man Thần đời thứ nhất để lại, ánh sáng vàng xung quanh có thể tẩm bổ linh hồn mình, dung nhập vào người trở thành một phần tu vi, vậy là chúng nó có lẽ ẩn lứa lực vị giới. "

"Trừ nơi này ra toàn Man tộc cũng là một thế giới, có thể khiến người Man tộc ở trong thế giới này hấp thu lực giới, hoàn thiện bản thân tiến hành tu hành." Tô Minh trầm ngâm, tay phải nâng lên hư không chộp, phút chốc trong tay xuất hiện đoàn phong ấn, bên trong chứa một con ong độc ngủ say.

" Phong Thần mật hoa, mật hoa có nhiều truyền thuyết, coi như đa số giả dối thì có thể thấy chỗ cường đại của nó, nói vậy là mật hoa cũng có lực vị giới kỳ lạ." Nhìn ong độc một lúc sau Tô Minh cất đi nó, mắt chớp lóe, suy tư.

" Năm đó Man Thần đời thứ nhất mang Man tộc ra ngoài khiến vạn giới bái lạy, nguyên nhân thật sự e rằng thời đại đó Man tộc có rất nhiều cường giả, giới lực Man tộc không thể giúp họ tu hành cho nên cần rời đi, cần thế giới bên ngoài, cần cướp đoạt lực vị giới. Cuối cùng Liệt Sơn Tu rời đi là vì y đạt được lực vị giới, có thể nói là dung hòa văn nguyên vạn giới, ngưng tụ vị kiếp chi dương. Có lẽ chân chính bước vào cảnh giới vị kiếp còn kém nửa bước, vậy nên y phải rời đi, vì lực vị giới đã vô dụng với y, y phải đi tìm lực vị kiếp khiến tu hành tiếp tục, để y đạt được viên mãn. Nói vậy là có lẽ mệnh tu cảnh, hệ thống tu luyện bước thứ hai, thứ ba tiên tộc, còn có giai đoạn của tộc khác chắc đều có cách gọi thống nhất. Có lẽ xưng hô này chính là vị giới! Vượt qua tầng này rồi thì giống như Liệt Sơn Tu, chính là vị kiếp! Cũng là bước thứ tư tiên tộc, là trong tộc thần tiên, vượt qua tiên bước vào cảnh giới thần linh hoặc là càng cao. "

" Rồi còn năm đó Hồng La hình dung Đế Thiên, cùng tiên tộc thiên dung hợp khiến dung nhập vị giới tiên tộc, trở thành chủ vị giới. Đế Thiên là một trong Tam Hoàng Ngũ Đế, trừ phi y là người mạnh nhất, nếu không thì có phải biểu thị Tam Hoàng Ngũ Đế tiên tộc đều là tiên tộc thiên dung hợp, đạt tới đẳng cấp chủ vị giới? " Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

" Chính là nói trong một thế giới có thể có rất nhiều chủ vị giới, căn cứ mức đọ dung hợp khác nhau, phân chia tu vi cũng khác... "

"Bản tôn Đế Thiên cường đại hơn mình rất nhiều, dựa theo tu vi tiên tộc phân chia thì chắc là đỉnh trong bước thứ ba...mình hiểu rồi!" Tô Minh vụt ngẩng đầu, mắt chớp lóe tia sáng.

"Bước thứ ba tiên tộc chính là chủ vị giới! Dùng thế giới thiên dung hợp, hiểu rõ nguồn gốc thế giới chính là vào tiên tộc bước thứ ba, bị gọi là chủ vị giới. Bước thứ ba có chia cảnh giới khác nhau nên có mạnh yếu. Chủ vị giới cường đại dù cho dung nguồn gốc vạn giới, chỉ cần không ngưng tụ ra vị kiếp chi dương đều chỉ có thể xem là chủ vị giới! "

" Năm đó mình hiểu ra Ly Phong Tam Thức thì Phong Man từng xuất hiện, nói nơi này là vị kiếp đại giới thứ chín...." Tất cả đều xẹt qua óc Tô Minh, những năm gần đây tất cả suy nghĩ, trải qua cảm ngộ yên một năm sau liên tiếp trong đầu, ráp thành bức tranh hoàn chỉnh đại biểu con đường tu hành tương lai của Tô Minh.

Những điều này khi hắn chưa bước vào mệnh tu thì không cách nào cảm nhận được, mãi đến bây giờ mới lờ mờ hiểu ra.

"Tiên tộc lấy bước đầu tiên làm cơ sở, bước thứ hai dung hợp vị giới, bước vào bước thứ ba chính là chủ vị giới. Ở cảnh giới không này dùng mức độ lớn nhất hoàn thiện bản thân, do đó ngưng tụ ra vị kiếp dương, bước vào bước thứ tư, vị kiếp cảnh! Man tộc cũng là như vậy, nếu có phân chia thì sơ kỳ là bên dưới Man Hồn đại viên mãn, lấy bản thân làm cơ sở khiến có căn cơ đi tìm viên mãn thật sự. Trung kỳ tức là mệnh tu, từ mệnh cách đến mệnh giới, cuối cùng đạt tới đẳng cấp như chủ vị giới tiên tộc. Bước vào hậu kỳ tu Man tộc, cảnh giới đó mình chưa biết cụ thể nhưng cuối cùng sẽ có lúc ngưng tụ trùng kích vị kiếp chi dương, một khi thành công thì rất có thể bước vào vị kiếp, trở thành đỉnh cường giả tương tự như bước thứ tư tiên tộc!" Tô Minh thì thà, siết chặt nắm tay, trong mắt toát ra khát vọng mãnh liệt.

" Chúc Cửu Âm từng nói cường giả như vậy dù là hai trong bốn chân giới nó từng đi qua chỉ gặp năm người, là thuộc về cảnh giới như vậy. Họ ở bốn chân giới cũng gọi là cai quản duyên sinh diệt, khống chế luân hồi khung trời, niệm sinh duyên sinh, niệm diệt duyên diệt... "

" Còn ở trên vị kiếp cảnh thì Chúc Cửu Âm từng nói có mấy cảnh giới trong truyền thuyết, người đạt tới cảnh giới này dường như đều rời khỉ bốn chân giới, không biết đi đâu." Tô Minh hít sâu, con đường tu hành tương lai trong đầu hơi rõ ràng rồi.

"Ta phải bất cứ sinh linh nào cũng không thể khống chế vận mệnh của ta!" Trong mắt Tô Minh toát ra kiên quyết và cố chấp.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật