Trang chủ » Cầu Ma » Chương 662: Nguyền rủa ứng nghiệm!

Chương 662: Nguyền rủa ứng nghiệm!

Tô Minh tóc dài tung bay, hắn đứng ở giữa không trung, mặt tái nhợt, nhưng trong đôi mắt chớp lóe tia sáng làm hắn trở nên bắt mắt nhất trên cõi đời. Khoảnh khắc này Tô Minh như là con cưng của đất Man tộc, nguyên đất Man tộc vì ý chí của hắn mà chấn động, vì hắn không vui mà chán ghét, vì hắn muốn giết mà rống gầm.

Thần thông tác động toàn thiên địa Man tộc, loại thuật pháp này là lần đầu tiên mấy vạn người xung quanh trông thấy, khiến họ trong chớp mắt nảy ra lạnh lẽo, có cảm giác tách biệt với cõi trời đất này.

Mặt đất cát bụi cuốn, dường như mấy vạn tiên tộc tồn tại cản trở đường đi của chúng, gió từ bốn phương tám hướng thổi qua, nhìn như dịu nhẹ nhưng thật rơi vào thân mấy vạn tiên tộc thì bỗng tăng mạnh. Trên trời tầng mây phía xa âm trầm nhiều, cho người cảm giác âm u. Trên bầu trời nhiều vòng xoáy đỏ như máu chuyển động phát ra tiếng vù vù điếc tai, như là chúng sinh thiên địa Man tộc đang gầm gừ.

Tiếng gầm đến từ vòng xoáy trên trời, đến từ gió, từ tầng mây, đất cát dưới đất, tất cả sơn mạch trong đất liền, sông, sa mạc, thảo nguyên và sinh linh vô biên vô hạn. Chết rồi cũng tốt, còn sống cũng thế, tất cả trời đất Man tộc giờ phút này đều hòa vào tiếng rống. Trong tiếng gầm như nghe con nít nỉ non, cô gái oán độc rít, đàn ông giận dữ gầm, mãnh thú rống điếc tai, và thảm thực vật ở trong gió phát ra tiếng tiêu điều. Còn có núi sông vỗ đập, thảo nguyên ầm ầm, sơn mạch tan vỡ, Tử Hải sóng biển ngập trời, tất cả đều ẩn chứa trong tiếng gầm bầu trời Man tộc.

Tiếng gầm vang vọng, dường như bên trong phát ra thanh âm tai không nghe được nhưng có thể cảm nhận. Đây là tất cả thanh âm Man tộc dung hợp hóa thành ý chí không thể hình dung.

"Cút khỏi Man tộc!!!"

Đây là ý chí ẩn chứa trong tiếng gầm, khiến trời đất Man tộc trong chớp mắt vô hình tuôn hướng tất cả người tiên tộc, giống như là đám tiên tộc đang bị cả thế giới Man tộc bài xích!

Như là bị đè ép mấy vạn năm trong năm tháng luôn nhẫn nhịn, mãi đến giây phút này làm như không thể nhịn được nữa, không nhịn nữa, bùng phát, lao ra bài xích tất cả tiên tộc!

Tiên tông càng tốt, tà tông cũng thế, tất cả tu sĩ biểu tình nhanh chóng biến đổi, ngay cả Cấp Ảm đấu với Đế Thiên áo vàng đều biến sắc mặt nhìn chằm chằm Tô Minh.

Giờ phút này, cũng là lúc Tô Minh nâng lên tay phải chỉ hướng Đế Thiên áo tím.

Đế Thiên áo vàng con ngươi co rút, khoảnh khắc Cấp Ảm bị Tô Minh một chỉ dẫn động đất Man tộc rống gầm thì y mạnh sải bước vọt hướng Tô Minh.

"Cộng minh, đây là cộng minh! Toàn đất Man tộc cộng minh với tên đó!" Cấp Ảm hít ngụm khi, y nhận ra Đế Thiên áo vàng rời đi, do dự một lúc thì từ bỏ ngăn cản.

Dù sao y là một thành viên tiên tộc, loại cộng minh này quá đáng sợ, y chưa từng nghe có người khiến trời đất cộng minh cùng, chuyện này có lẽ chỉ Man Thần đời thứ nhất mới làm được?

'Xem như trở thành chủ trời đất thì tuyệt đối không thể khiến cộng minh, coi như là cường giả mạnh nhất một tộc cũng không thể nào, trừ phi là..." Con ngươi Cấp Ảm co rút.

Đế Thiên áo vàng có lao nhanh cũng không thay đổi sự thật, ngón tay Tô Minh rơi xuống, từ xa chỉ hướng Đế Thiên áo tím.

Một chỉ rơi xuống, mắt Tô Minh tràn đầy mỏi mệt và tối tăm, nhưng mệt mỏi cũng tốt, tối tăm cũng thế, ẩn giấu chỗ sâu nhất là bình tĩnh.

Người Đế Thiên áo tím run lên, đôi mắt lộ ra không thể tin, lần đầu tiên từ trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ khiến nỗi lòng mình tĩnh của Tô Minh có sung sướng.

Đế Thiên...sợ!

Đây là lần đầu tiên Đế Thiên ở trước mặt Tô Minh lộ ra õ sự sợ hãi, cái loại sợ đó khiến hình tượng cao cao tại thượng của y tan vỡ.

"Thì ra...ngươi cũng biết sợ!"

Một ngón tay Tô Minh vạch xuống, Đế Thiên áo tím mặt trắng bệch, máu tràn từ khóe môi. Người y xuất hiện nhiều đốm đen, lấm tấm không ngừng mục rữa làm Đế Thiên áo tím không thể nhúc nhích chịu đựng nỗi thống khổ chẳng thể hình dung ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Y cảm nhận rõ ràng bản thân bị thiên địa mãnh liệt bài xích, dường như y và chốn này tuyệt đối không khả năng cùng tồn tại. Nếu y không chết thì sát khí đến từ thế giới sẽ không ngừng lại!

Trong mắt y một mảnh hỗn loạn, màu hỗn tạp, nếu có người thấy qua minh giới hoàng tuyền vậy sẽ nhận ra ngay chúng không có gì khác nhau!

Tựa như Đế Thiên áo tím, đôi mắt y trở thành hoàng tuyền!

Hoàng tuyền che đậy hai mắt khiến Đế Thiên từ nay chẳng còn thấy mặt trăng mặt trời, ứng với câu nguyền rủa của Tô Minh.

"Ta nguyền rủa... Ngươi trầm luân hoàng tuyền, từ nay không thấy mặt trời!"

Đế Thiên áo tím không thể nói chuyện, yết hầu lăn lộn như muốn hét thảm nhưng không cách nào phát ra, tay phải của y như là bị một bàn tay to vô hình chộp lấy mạnh kéo ra.

Trong ánh mắt rung động của mấy vạn tiên tộc, tay phải của Đế Thiên áo tím bị xé rách khỏi thân thể, như là động tác vừa nãy Tô Minh kéo xuống thảo kết búp bê vậy, tựa như bây giờ Đế Thiên áo tím là búp bê trong tay hắn!

Cùng lúc đó, thân thể Đế Thiên áo vàng từ xa lao đến ầm một tiếng tạm dừng, mặt tái nhợt, khóe môi suýt tràn máu. Y nhìn tay phải, thấy trên cánh tay cũng xuất hiện dấu vết bị xé rách. Trong đôi mắt y xuất hiện hỗn độn đang đối kháng với ánh vàng. Bước chân của y không thể không tạm dừng, vì một chớp mắt đó, gió trước mặt y tăng lên, vô hình đến. Tu vi mạnh mẽ như Đế Thiên áo vàng mà không thể không tạm dừng trước cơn gió.

Đây không phải luồng gió bình thường, nó đến từ ý chí toàn đất Man tộc, đến từ bài xích vô cùng mãnh liệt. Nếu Đế Thiên áo vàng dám bước ra một bước nữa thì bài xích mang đến các loại lực lượng thiên địa sẽ càng mạnh hơn.

"Sao có thể như vậy được, đây là không thể nào!" Đế Thiên áo vàng gầm lên, nhấc chân bước ra.

Y nhất định phải cứu phân thân áo tím, mặc dù y cũng là phân thân nhưng ý chí đến từ bản tôn tiên tộc khiến y biết rõ, thêm mấy tháng trước vừa có được một, bản tôn tổng cộng bốn phân thân. Nhưng trong bốn cái lúc trước đã chết một, tuyệt đối không thể chết nữa, nếu không thì sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ với bản tôn.

Giây phút Đế Thiên áo vàng tạm dừng thì Đế Thiên áo tím mất đi cánh tay phải biến thành tro bụi đen tan biến, nhưng chỗ bả vai không chảy ra một chút máu nào.

Bởi vì y đã không còn máu tươi, máu của y bị câu nguyền rủa thứ hai của Tô Minh hoàn toàn ô nhiễm!

Bửi vì huyết mạch bị nguyền rủa nên mặt Đế Thiên áo tím trắng bệch, máu ở khóe miệng nhanh chóng tan biến. Cánh tay trái của y giống như tay phải, bị bàn tay vô hình trực tiếp xé rách.

Người Đế Thiên áo tím run lên, mái tóc dần thay đổi, từ màu đen biến trắng, khuôn mặt già nua, khác hẳn bộ dạng Đế Thiên.

Đế Thiên cả đời này không bao giờ ngờ rằng có một ngày phân thân của y ở trước mặt Tô Minh, bị thuật nguyền rủa thương tổn đến mức này. Loại nguyền rủa này đã vượt qua hạn chế tu vi, dung hợp ý chí toàn thiên địa Man tộc, trên tất cả tu vi!

Nhưng nguyền rủa trên người Đế Thiên áo tím còn lâu mới kết thúc, bùng phát chỉ là mới bắt đầu. Bây giờ đôi tay y bị xé, huyết mạch và máu bị nhiễm, y không thể khống chế há mồm ngẩng đầu lên, hơi thở linh hồn như bị hút đi, chịu đựng vô tận luân hồi trong thiên địa.

Từ bốn phương tám hướng thiên địa vang lên từng tiếng gầm thê lương, đó là thanh âm của vô số oán linh. Những oán linh lộ ra trên trời, chúng có nam có nữ, có già có trẻ, đều là người đất Man tộc chết đi.

Những oán linh mang oán khí ngập trời xông đến Đế Thiên áo tím, vòng quanh ngoài người y, điên cuồng và thù hận cắn nuốt hồn, nuốt thân!

Đây là câu nguyền rủa thứ ba của Tô Minh!

"Ta nguyền rủa...hồn Đế Thiên ngươi chịu đựng trăm triệu trăm triệu luân hồi, chịu thiên địa oán khí, huỷ diệt vô tận!"

Vô số oán linh cắn nuốt, bên dưới mấy vạn người tiên tộc run rẩy và sợ hãi, Đế Thiên áo vàng gầm rống bất chấp tất cả vọt tới, Cấp Ảm phức tạp và kinh sợ.

Người Đế Thiên run bần bật, đau đớn nhưng không thể hét ra tiếng làm y chịu đựng hành hạ khủng khiếp, hành hạ này đủ khiến một người ý thức tan vở. Trên người y đốm đen ngày càng nhiều mãi đến tràn ngập hơn nửa thân hình. Làn da tan biến, máu thịt thối rữa, nỗi thống khổ cực độ nhưng không thể hét ra, như là nỗi đau nhất trong trời đất, vĩnh viễn không ngừng!

Đây là câu nguyền rủa thứ bốn của Tô Minh!

"Ta nguyền rủa...thân Đế Thiên ngươi da tan biến, thịt mục rữa, nhấm nháp nỗi đau đớn nhất thiên địa, vĩnh viễn không ngừng..."

Mất đi đôi tay, toàn thân máu thịt mục rữa, Đế Thiên áo tím thân hình vặn vẹo quái dị, là vì xương cốt trong người vỡ ra từng tấc bởi nguyền rủa, nó vỡ ra hóa thành từng gai xương bắn ngược đâm vào người Đế Thiên.

Loại thống khổ này làm người ta chỉ tưởng tượng thôi đã tê dại.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật