Tô Minh ngẩng đầu nhìn Tôn Sơn, người này vẻ mặt dứt khoái, xem ra vì muốn sống mà bất chấp tất cả. Nhưng mặc dù Tôn Sơn thông minh, tâm kế sâu nhưng Tô Minh nhiều lần sống chết đổi lấy kinh nghiệm, lờ mờ thấy ra chút manh mối.
Hắn không lên tiếng ngay mà ánh mắt rơi vào mặt đất động phủ.
'Nơi này có linh mạch, là lựa chọn tuyệt vời cho mình nhanh chóng hồi phục tu vi. Nhưng hấp thu linh mạch chắc chắn sẽ gây chú ý lớn, không thích hợp hiện tại hấp thu, sẽ ảnh hưởng kế hoạch dẫn ra Tàng Long Tông.'
Tô Minh suy tư, phân tích của hắn dù gì hơn phân nửa chỉ là đoán, giờ ngẫm nghĩ cái nào khả thi hơn, được và mất. Lát sau mắt hắn chợt lóe.
"Trước tiên khiến người Tàng Long Tông đến, nếu thành công thì tốt nhất, nếu không thì chẳng nghĩ về việc này nữa, tập trung thu linh mạch hồi phục tu vi, trùng kích Man Hồn!" Tô Minh đặt quyết tâm, vung tay áo hướng Tôn Sơn.
Lập tức khí xám trước mặt Tôn Sơn rút đi, lại trở về ngón út tay phải của Tô Minh.
"Nói tiếp đi." Tô Minh từ từ nói.
Khi Tôn Sơn thốt ra câu kia thì lòng rất hồi hộp nhưng vẻ mặt vẫn là dứt khoái không dám lộ ra chút sơ hở. Gã biết rõ người này đáng sợ, dù là ngộ tính hay tu vi đều vượt xa mình, về mặt tâm kế cũng rất khó lừa dối.
"Vãn bối là người có tư chất tầm long, có thể tìm và cảm nhận báu vật ở đâu. Mặc dù chỗ giấu kho báu là tiền bối tông môn che đi nhưng nếu ta hiến tế sinh mệnh thì có tám phần nắm chắc tìm ra. Còn cấm chế ta có thể phá giải sơ sơ, mặc dù không dám bảo đảm mở ra được nhưng có thể suy yếu nhiều, tiện cho tiền bối lấy nó. Việc này tương đương với phản bội tông môn, vãn bối dùng sinh mệnh và hành động này làm cái giá đổi lấy tiền bối thề độc, thành công rồi thì thả ta rời đi." Tôn Sơn vẻ mặt chẳng chút sơ hở, biểu tình tuyệt vọng liều mạng, ngay cả thanh âm và lời nói cũng toát ra khát vọng sống.
Nếu đổi làm người khác có lẽ sẽ bị ngô ngữ của gã đánh động, nhưng Tô Minh thì vẻ mặt như thường, nhìn Tôn Sơn rồi gật đầu.
Tôn Sơn càng hồi hộp hơn, gã nhìn Tô Minh, khi thấy hắn gật đầu thì mới thở phào nhưng vẻ mặt không biến đổi gì nhiều, vẻ dứt khoát càng đậm.
"Cơ hội chỉ có một lần, nếu thành ôcng thì người nay chết chắc! Nếu thất bại...mình sẽ không thất bại. Mặc dù người này tâm kế không bình thường, nhưng mình tự tin không lộ ra sơ hở thì mặc dù hắn nghi ngờ nhưng đổi lại là ai sẽ không từ chối, tối đa là nửa tin nửa ngờ nhìn tình hình phát triển.'
"Xin tiền bối hãy thề độc, nếu không thì dù vãn bối có chết cũng tuyệt đối không khuất phục!" Tôn Sơn nhìn Tô Minh, cắn răng nói.
Tô Minh cười khẩy, biểu tình vẫn như thường.
"Ngươi thực hiện được thì tất nhiên ta thành công rồi sẽ thả ngươi ra."
"Xin tiền bối thề..." Tôn Sơn lại nói, nhưng chưa dứt lời đã bị Tô Minh cắt đứt.
"Cho ngươi ba giây, hoặc là tìm chỗ giấu báu vật hoặc là chết!" Tô Minh vẻ mặt mất kiên nhẫn vung tay áo, thả lỏng cấm chế trên người Tôn Sơn khiến gã có thể hoạt động, không giam cầm tu vi nữa.
Ba giây rất nhanh trôi qua, mặt Tôn Sơn chảy mồ hôi, khi thấy Tô Minh nâng lên tay phải thì gã nghiến răng, vẻ mặt càng đậm sự quyết tuyệt.
"Xin tiền bối có thể giữ lời hứa!" Nói rồi Tôn Sơn khoanh chân ngồi trên mặt đất, đôi tay ấn pháp quyết mạnh chỉ vào hai lỗ tai, người run bần bật, có hai hàng huyết lệ chảy ra từ khóe mắt, cùng lúc đó máu đen chảy dọc theo lỗ tai.
Tô Minh đứng một bên, mắt lóe tia sáng lạnh, hắn muốn nhìn người này rốt cuộc ôm suy nghĩ gì. Lát sau người Tôn Sơn run bần bật, tay phải vung lên, lập tức trong tay có bốn cây kim đen bị gã không chút do dự đâm vào trán, một châm vào đỉnh đầu, một châm vào ngực, châm còn lại đâm vào cổ họng. Bốn cây kim đen đâm vào, mắt Tôn Sơn lóe tia sáng kỳ dị, vô cùng mệt mỏi. Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên thấu động phủ nhìn bên ngoài trời đất.
'Bốn kim đâm vào, linh hồn bị kích phát, sự sống trong cơ thể cũng bị kích động bùng phát tiềm lực. Hơn nữa xem bộ dạng thì tiềm lực này kích phát lấy cái giá thiêu đốt sự sống. Dùng cách này khiến cơ thể gã xuất hiện không minh, coi như phù hợp lúc trước gã nói hiến tế sự sống." Ánh mắt Tô Minh quét qua người Tôn Sơn, lòng thầm nhủ.
"Thiên Thủy Cốc ngoài bảy mươi tám dặm, trong ba, bốn ngàn mét núi hoang có...kho báu!" Giọng Tôn Sơn khàn khàn khó nhọc nói ra câu này, hộc máu. Khi gã hộc máu thì bốn cây kim đen trên người lập tức run run, Tôn Sơn hít thở dồn dập, lại lấy ra hai cây kim đâm vào đan điên, cây khác lên trên ba tấc.
"Xin tiền bối mang ta đi, ta sẽ mở cấm chế cho tiền bối!" Đâm vào hai cây kim đen sắc mặt Tôn Sơn tốt hơn chút, toát ra hồng hào bệnh trạng.
Tô Minh thấy rõ khi đâm hai cây kim vào thì đối phương càng đốt cháy sự sống nhiều chút, mới khiến gã tiếp tục chống đỡ. Hắn không nói câu nào, vung tay áo cuốn Tôn Sơn tiến lên một bước. Bước chân đạp xuống, Tô Minh tản ra nguyên thần mang theo Tôn Sơn biến mất.
Thuấn di ra khỏi động phủ, Tô Minh không chút tạm dừng lại lần nữa thuấn di. Mấy lần sau, Tô Minh lao nhanh không khiến bao nhiêu chú ý xuất hiện ngoài vùng núi hoang.
Nơi này cách Thiên Thủy Cốc bảy mươi tám dặm!
Xung quanh có bảy ngọn núi hoang, Tô Minh xuất hiện mắt quét qua, rơi vào núi hoang thứ ba. Núi này trọc không có chút thảm thực vật, bình thường chẳng chút bắt mắt.
"Xin tiền bối đặt ta ở đỉnh núi, ta sẽ dốc hết sức giúp người mở cấm chế, hy vọng khi tiền bối thành công lấy báu vật rồi xem ở ta thiêu đốt sức sống, phản bội tông môn mà tha ta tự do." Tôn Sơn thở dồn dập khó nhọc nói.
Tô Minh liếc Tôn Sơn, gật đầu, nếu người này không có hành động ác ý gì thì hắn sẽ làm theo lời hứa, cho gã tự do. Hắn nhoáng người mang theo Tôn Sơn đi vào núi hoang thứ ba, đặt gã trên tảng đá lớn đỉnh núi. Tô Minh lùi mấy bước, mắt quét bốn phía, nơi này hoang vu không có chút hơi thở che giấu.
"Không lẽ người này thật lòng?" Tô Minh do dự.
Từ khi hắn quan sát Tôn Sơn đến nay, bắt đầu thi pháp đến bây giờ không lộ ra một chút sơ hở, tất cả giống như thật sự đang tìm chỗ kho báu, sự sống đốt cháy, tiềm lực bùng phát không phải giả dối. Đặc biệt là bây giờ người gã trống rỗng như cái bình chứa đầy nước giờ thì bốc thành hơi ngày càng ít.
Chỉ thấy đôi tay Tôn Sơn lại lần nữa ấn pháp quyết mạnh ấn dưới đất, nguyên ngọn núi ầm một tiếng có đất đá rơi, lờ mờ thấy giữa núi hiện ra ánh sáng.
Ánh sáng nửa trong suốt, có thể thấy dưới ánh sáng tồn tại một cửa động phủ!
Tôn Sơn mặt tái nhợt người run run, đôi tay lập tức bị lực lượng dưới đất bắn ngược lên. Gã lắc lư, lại hộc máu, đôi tay vung, lập tức xuất hiện tám cây kim lần lượt đâm vào người, mãi đến tất cả đâm sâu vào, trên người gã có mười bốn cây kim đen. Tô Minh thấy rõ sự sống trong người đối phương thiêu đốt nhiều lan ra khỏi thân thể.
"Tiền bối, ta chỉ có thể kéo dài vài giây mở ra, lát nữa ta sẽ nói cho tiền bối vào làm sao, dùng thần thức lấy ra vật bên trong là được." Tôn Sơn khàn khàn nói, đôi mắt đỏ rực, mồ hôi ướt đẫm người.
Đặc biệt là trong lời nói của gã càng khiến Tô Minh tìm không ra chút sơ hở, nếu thật trong động phủ có nguy hiểm thì gã hoàn toàn không cần nói để thần thức Tô Minh xâm nhập vào.
Tô Minh nhíu mày, lại lần nữa nhìn Tôn Sơn, bỗng lòng rung động. Bây giờ toàn thân Tôn Sơn rỗng hơn phân nửa, gã thiêu đốt sự sống khuếch tán ra ngoài dần tan biến, trông không có gì đặc biệt nhưng bộ dạng của đối phương làm Tô Minh thấy hơi quen mắt.
"Đoạt xá!!! Không đúng, là giáng trần!" Tô Minh nheo mắt, bây giờ toàn thân Tôn Sơn trống rỗng, rất thích hợp bị người đoạt xá, nhưng càng thích hợp nguyên thần giáng trần! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thuật nguyên thần giáng trần cần tu luyện cùng loại công pháp, thân thể trống rỗng như bình không còn nước. Người khác tu hành cùng loại công pháp như gã có thể vào lúc đối phương ở trạng thái này dù cách thật xa thì có thể thời gian ngắn nhập vào người khiến cái bình lại chứa đầy nước. Nghĩ đến lúc trước đối phương đâm vào người mười bốn cây kim, giờ Tô Minh quan sát kỹ thì thấy trong bảy cây nhìn như kích phát tiềm lực nhưng thật ra so với bảy cây còn lại hiển nhiên là để lẫn lộn!
Bảy cây còn lại là trên người Tôn Sơn lấy vân da làm mạch bày một trận pháp, nhưng trận pháp chưa hoàn chỉnh, Tô Minh quét mắt lờ mờ thấy dường như còn thiếu một kim.
Chính lúc này, tay Tôn Sơn nâng lên, trong tay xuất hiện một cây kim. Gã cầm kim không chút do dự mạnh đâm vào trên tai trái, mặt liền nổi gân xanh.
"Tiền bối, giờ hãy vào đi!!!" Khi gã rống ra câu nói thì ánh sáng giữa núi khựng lại, nhanh chóng ảm đạm lộ ra lỗ hổng!
Sơn môn ầm ầm tự mở ra cái khe, hơi thở chí dương từ trong khe tản ra một chút!
Đổi làm người khác, mặc dù nghi ngờ lời Tôn Sơn nói nhưng giờ bị động phủ mở ra hấp dẫn ánh mắt thì bản năng sẽ thả lỏng cảnh giác. Tôn Sơn muốn chính là cơ hội khoảnh khắc này, trong lòng gã vang vọng một đoạn chú ngữ.
"Trạch thượng vu thiên, cửu ngũ hàm chương, chính trung uơng! Thỉnh sư tôn thượng thân!!!"
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật