Mãng xà này tối đen, cùng màu với sơn môn, nếu nó không nhúc nhích rất dễ bị cho rằng là trang sức điểm xuyết. Nó âm trầm nhìn ba người, khí thế hung ác ập đến. Tô Minh cảm giác rõ ràng hai Tà Linh tông Trương, Tả biểu tình biến cung kính.
"Đệ tử Trương Nhâm, bái kiến sơn môn thánh thú."
"Đệ tử Tả Tinh Tuần, bái kiến sơn môn thánh thú."
Hai người vội chắp tay liên tục cúi đầu hướng mãng xà đen trên sơn môn. Tô Minh bị Trương Nhâm thả ra, không để ý đến hắn.
Mãng xà to lớn thè lưỡi, ánh mắt quét qua người Trương, Tả rơi vào người Tô Minh. Tô Minh cũng nhìn con mãng xà, mặc dù tu vi chưa hồi phục nhưng hắn còn trực giác, con mãng xà tạo thành uy nhiếp với hắn rất nhẹ, dựa theo suy đoán nó chỉ là mãnh thú ngang bằng trung, hậu kỳ Man Hồn mà thôi. Mãnh thú như vậy dù rất hiếm thấy nhưng đối với Tô Minh, nếu tu vi của hắn hồi phục thì một ngón tay đủ làm nó tan vỡ.
Giây phút mãng xà nhìn hướng Tô Minh thì nó bỗng nhúc nhích, lấy tốc độ làm Trương, Tả hoa mắt thò ra khỏi sơn môn, cái đầu to lớn cách mặt Tô Minh nửa mét, thậm chí cái lưỡi thè ra suýt đụng vào hắn.
Tình huống đột nhiên khiến Trương, Tả ngây ra, biểu tình biến đổi, lùi vài bước không dám ngăn cản mãng xà. Theo chúng thấy thì coi như là Triệu trưởng lão thấy hộ sơn mãng xà đều rất khách sáo, thiếu niên trước mắt dù là sắp giao cho Triệu trưởng lão nhưng không cần thiết đắc tội thánh mãng, nghe nói nó rất thù dai.
Tô Minh đứng ngay tại chỗ, không lùi bước, biểu tình bình thản nhưng mắc xẹt qua tia sắc bén. Nhìn mãng xà trừng mình, Tô Minh chậm rãi nói.
"Cút!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lời vừa thốt ra, Trương, Tả trợn to mắt. Họ mang không ít người đi tới Tà Linh tông nhưng mỗi một người trông thấy mãng xà gần như đều kinh sợ, không ai dám bất kinh nói chữ cút với con mãng xà. Đặc biệt là bây giờ Tô Minh cho chúng cảm giác khác hẳn, như biến thành người khác vậy. Càng khiến chúng khó tin ngây ra như phỗng là khi Tô Minh nói ra chữ đó, mãng xà co rụt lại, tăng nhiều tần suất thè lưỡi, đôi mắt chớp lóe, dần dần ngày càng lùi ra sau. Trương, Tả trợn mắt há hốc mồm nhìn con mãng xà quay trở lại sơn môn.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh. Mãnh thú có tu vi cỡ này đều có tinh tính đặc biệt. Tô Minh nói ra một chữ người khác nghe thì bình thường nhưng con mãng xà cảm giác là sát khí làm nó tinh thần rung động.
Sát khí kia khiến nó thấy rõ ràng trước mắt người trông yếu ớt tuyệt đối không đơn giản, nên mới chậm rãi thụt lùi.
Trương, Tả ngơ ngẩn nhìn Tô Minh nhấc chân lên, đi đến sơn môn, mãi đến tới bên cạnh hai người thì hắn dừng lại, lạnh lùng nói.
"Đi thôi."
Trương, Tả nhìn Tô Minh, biểu tình biến quái lạ, đi nhanh vài bước rời khỏi sơn môn, bước vào Tà Linh tông ngoại tông. Trong lòng hai người không thể bình tĩnh, hình ảnh vừa rồi vẫn quanh quẩn, ánh mắt nhìn Tô Minh nghi ngờ, thái độ tốt hơn trước một chút.
Một đường trong sự kinh nghi của Trương, Tả, đôi khi liếc nhìn Tô Minh, mãi đến chính giữa núi Tà Linh tông, đất ngoại tông, vòng qua một số đại điện đen nhánh, xuất hiện trước mặt họ là một cái sân hẻo lạnh.
Sân dựa vào núi đá, có ba gian phòng đen, bốn phía rất yên tĩnh, như có áp lực vòng quanh tám hướng. Cửa sân có hai pho tượng.
Hai pho tượng này so với ở đường núi thì trông giống nhau, đều có từng lũ oan hồn khiến viện trông càng âm trầm. Đặc biệt bên trên chính là chỗ khuếch tán sương khói núi Tà Linh tông, như vậy khiến chỗ này quanh năm ánh ănngs âm u không sáng sủa, khiến người cảm giác càng lạnh lẽo.
Ngoài sân Trương, Tả dừng bước, chắp tay cúi đầu thật sâu hướng sân.
"Đệ tử Trương Nhâm, bái kiến Triệu trưởng lão."
"Đệ tử Tả Tinh Tuần, bái kiến Triệu trưởng lão, con của Trần gia đã đến, người này chính là em trai của Trần sư đệ, Trần Tô."
Trương, Tả cung kính bái, không dám ngẩng đầu.
Mắt Tô Minh chợt lóe, cũng cúi đầu, chắp tay.
Hắn không mấy lo lắng an toàn cho mình, trừ phi gặp cường địch như Đế Thiên, nếu không thì dù là Man Hồn đại viên mãn hắn cũng có thể chiến đấu được. Tuy rằng bây giờ chỉ hồi phục một phần tu vi, nhưng trong một năm Tô Minh quan sát thân thể mình, phát hiện toàn thân vẫn còn Man Cốt, chẳng qua rất ảm đạm như nhiễm bụi. Nhưng dù là vậy mức độ thân thể cứng cỏi vẫn còn, người ngoài muốn tổn thương sinh mạng hắn không dễ dàng. Quan trọng nhất là thần thức của hắn hồi phục chút ít, có thể mở ra túi trữ vật. Mặc dù một năm nay rắn nhỏ luôn ngủ say chưa có dấu hiệu thức tỉnh, Xích Long cũng vậy, nhưng còn dùng được Hàm Sơn Chuông. Mặc dù Hàm Sơn Chuông có bị tổn thương nhưng triển khai rồi uy lực không để cho khinh thường. Vòn Tên Hề Nhi, Tô Minh tỉnh dậy không thấy đâu, chắc con hạc nhát gan thừa dịp bỏ trốn rồi.
Mặc dù lấy năng lực của Tô Minh, lợi dụng pháp bảo lợi hại, phối hợp sức mạnh thân thể có thể tự bảo vệ mình, nhưng nếu không cần đấu thì hắn không muốn ra tay, dù gì trước mắt quan trọng nhất là nhanh chóng hồi phục tu vi.
"Tuy không biết mục đích của Triệu trưởng lão là cái gì nhưng chắc sẽ không lập tức tổn thương con cháu Trần gia mà lão cho rằng, nếu không thì đã chẳng rắc rối nhờ người mang mình đến đây, lão chỉ cần xuống núi là hoàn toàn giải quyét." Lấy kinh nghiệm của Tô Minh, các loại sự việc đảo qua trong lòng liền rõ ràng hơn phân nửa.
Trong sân chợt truyền ra giọng khàn khàn, thanh âm rất âm trầm, lúc phát ra khiến khí lạnh bốn phía đậm lên nhiều, thậm chí những oan hồn đều run lên.
"Để lại hắn, các ngươi trở về đi."
Trương, Tả vội cung kính dạ thưa, nhanh chóng lùi lại rời đi. Mãi đến hai người khuất xa khỏi sân mới lau mồ hôi lạnh trên mặt, ngoái đầu nhìn đằng sau rồi lại liếc nhau.
"Sống chết có số, giàu bởi ông trời, việc này chúng ta không mong muốn, dù gì chỉ là làm việc theo lệnh." Trương Nhâm lắc đầu.
"Không sai, việc này không liên quan đến chúng ta, nếu Triệu trưởng lão bỗng dưng chết cũng là tại lão ta. Trương sư huynh, ngươi nói Trần...thật sự là cao nhân tiền bối ẩn giấu?" Người đàn ông họ Tả không cho là đúng, do dự một lát nhỏ giọng hỏi.
"Câm miệng, việc này không liên quan chúng ta!" Người đàn ông họ Trương lập tức khẽ rít, bộ dạng rất căng thắng, kéo người đàn ông họ Tả đi xa mấy bước mới nhro giọng nói.
"Tám phần là vậy, ngươi không thấy cả thánh mãng cũng kiêng dè sao? Ngươi có khi nào nó tốt tính như vậy chưa? Việc này chúng ta không thể tham gia, để nó mục trong bụng đi, đừng nói cho bất cứ ai, nếu không thì không chừng chúng ta sẽ đắc tội với người."
"Ừm, may là chuyện này người ngoài không biết. Nhưng, trên đường có không ít nhìn thấy, đặc biệt là Sơn sư huynh. Phải rồi, mới nãy ngươi còn lấy hồn thịt của hắn."
"Chuyện này hai chúng ta phải thống nhất lời nói, ngươi rảnh mà hả? Đi thôi, tới chỗ ta nói chuyện." Người đàn ông họ Trương nghe đến hai chữ hồn thịt lập tức khuôn mặt đau khổ, nhìn bốn phía, kéo người đàn ông họ Tả đi nhanh.
Lại nói Tô Minh, hắn đứng ngoài sân, ngẩng đầu lên đánh giá. Sân không tính quá to, mặt đất có khói đen đặc bốc ra, ở giữa không trung thành từng ảo ảnh dữ tợn, tan biến rồi rơi xuống đất, vòng đi vòng lại, khiến người nhìn thấy sẽ bị hình ảnh quái dị này chấn nhiếp. Ánh mắt Tô Minh nhìn hướng sân, cửa sân lặng lẽ tự mở ra. Tô Minh im lặng chờ chốc lát, chậm rãi đi vào cánh cửa mở. Giây phút hắn bước vào sân, cửa phía sau tự động khép kín.
"Lá gan không nhỏ, giống ca ca của ngươi, đây là tư chất cần có để lão phu thu làm đệ tử!" Khi cửa sân đóng lại giọng khàn khàn quanh quẩn trong sân.
"Lão phu tên Triệu Xung, có ba đệ tử, nhưng giờ đã chết hết. Ca ca của ngươi chính là Tam đệ tử của ta, cũng là đệ tử ta vừa lòng nhất. Trước khi hắn chết ta từng hứa đem di vật, tài sản đưa cho nhà ngươi, có năn nỉ lão phu nhận em trai, gái của hắn lấy một người làm đệ tử. Từ nay ngươi là tứ đệ tử của ta!"
"Thể chất của ngươi là Man, chưa thích hợp tu hành thuật pháp tà linh của ta, một năm sau ta sẽ sắp xếp cho ngươi vào tà trì tẩy đi Man thân, từ đây có thể tu hành thần thông Tà tông. Nhưng trong một năm này, nếu ngươi không muốn chết trong tà trì thì mỗi ngày phải nuốt vào oán tà đan. Đan này có thể khiến thân thể ngươi hấp thu oán khí, do đó ngày sau đặt nền móng." Giọng khàn khàn nói đến đây thì trong ba gian nhà cái chính giữa bay ra một hồ lô.
Hồ lô màu đen toát ra khói đen đặc, có mặt quỷ lượn lờ, con người thường không thấy nhưng trong mắt Tô Minh thì hiện rõ ràng. Hồ lô bay tới trước mặt Tô Minh, rơi xuống đất.
"Gian nhà bên phải là nơi ngươi ở, đi đi!" Giọng khàn nói xong câu này thì không vang lên nữa.
Tô Minh lặng lẽ nhặt lên hồ lô dưới đất, đi hướng gian nhà bên phải.
'Đã đem Trần Đại Hỷ luyện đan rồi ư?" Tô Minh đẩy cửa phòng, khóe mắt liếc gian nhà chính giữa.
Bây giờ thần thức của hắn hồi phục không lớn, nếu không thì hắn rất muốn xem Triệu trưởng lão có bộ dạng gì.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật