Tô Minh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn trên bầu trời vòng xoáy không bị khói đen lan tràn, bên tai vang vọng giọng nhu mềm của Tư Mã Tín. Thanh âm này biểu thị rõ ràng oán độc và thù hận của Tư Mã Tín. Lấy Tử Xa khuấy động lòng Tô Minh, lại lấy Bạch Tố gợi lên hồi ức của hắn, cuối cùng chỉ ra Hổ Tử nguy hiểm, tất cả biến thành hạn chế một tiếng đồng hồ.
Hiển nhiên Tư Mã Tín rất thích cảm giác ép buộc đối phương thế này, đặc biệt đối tượng bị buộc là Tô Minh!
Y muốn làm Tô Minh sốt ruột, muốn khiến hắn giận dữ, để hắn bất chấp tất cả vọt tới. Y khao khát nhìn thấy hắn như thế, càng khát vọng thấy Tô Minh mình đầy thương tích đứng trước mặt, để y rửa mối thù cũ!
Vì một ngày này y chuẩn bị rất lâu rồi! Mấy lần giao đấu và tính kế với Tô Minh mặc dù y đều chấm dứt trong thất bại nhưng y ngày càng hiểu hắn. Sau khi y được tạo hóa đi ra Thiên Hàn Động, y thề rằng đời này phải giết Tô Minh!
Vậy nên y ở trong Thiên Môn dựng một ván cờ lớn, trong thù hận chờ đợi Tô Minh trở về!
Một ngày này, rốt cuộc đến!
Tô Minh im lặng, từ người hắn không có giận dữ và gầm rống mà Tư Mã Tín muốn thấy, chỉ có yên tĩnh im lặng. Hắn bình tĩnh nhình vòng xoáy trên trời, thân thể hướng lên không trung. Khoảnh khắc hắn muốn vọt hướng vòng xoáy trên trời thì phía xa Tử Xa, ông lão áo trắng còn có bà lão hơi hồi phục lại. Tử Xa điên cuồng, ông lão phức tạp, bà lão nghiến răng, bà người lao nhanh đến, hóa thành ba vệt sáng cùng chiến đấu với Tô Minh!
"Tô Minh, ta ở tầng thứ chín chờ ngươi..."
Tô Minh ở giữa không trung nhìn ba người đến, mắt chợt lóe, tay phải cầm Táng Tà Thương, không thèm để ý ba người kia mà phóng một thương hướng vòng xoáy bầu trời. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trường thương tím dài mấy mét phát ra tiếng rít xé gió, dung hợp với thanh âm của Tư Mã Tín, từ xa xem như con rồng tím đang gầm rống lao hướng vòng xoáy trên trời.
Tư Mã Tín còn chưa nói dứt lời thì trường thương ẩn chứa tu vi của Tô Minh ầm một tiếng nổ va chạm màn trời. Khoảnh khắc va chạm, vòng xoáy bỗng không xoay tròn nữa, khựng lại rồi phát ra thanh âm ngập trời. Tiếng như sấm ầm vang hoàn toàn lấn át giọng Tư Mã Tín, khiến bầu trời có dấu vết nứt vỡ. Vòng xoáy chia năm xẻ bảy, khiến nguyên màn trời lộ ra cái hố to lớn!
Đằng sau cái hố là tầng thứ hai Thiên Môn!
Giây phút cái hố hiện ra thì tầng màn trời thứ nhất tàn phá, khói đen tử khí lăn lộn lăn tràn như tìm ra lỗ hổng ùa vào trong hố, cứ thế bầu trời không hình thành vòng xoáy nữa. Khói đen mây mù như bùng phát trong hố. Tuy rằng vẫn là vòng xoáy, nhưng đó là vòng xoáy Tô Minh tạo ra. Vòng xoáy này đánh gãy giọng Tư Mã Tín, giống cái tát tai. Mặc dù Tô Minh không nói một lời nhưng bây giờ hắn dùng hành động nói cho Tư Mã Tín quyết định của hắn!
"Tô Minh ta cả đời giết chóc không ít, hôm nay sẽ nhiều thêm chút, trong đó một tên chính là ngươi!"
Trời đất ầm ầm, khói đen mây mù cuồn cuộn trong hố, giọng Tô Minh bình tĩnh vang vọng tám phương dung hợp cùng tiếng gầm, dấy lên hồi âm vô tận, khiến người nghe xong không rõ là Tô Minh đang nói chuyện hay trời đất đang gầm gừ.
Giây phút bầu trời xuất hiện hố đen thì ba người Tử Xa đã tới gần Tô Minh. Ba người có sức chiến đấu trung kỳ Man Hồn, giờ ra tay khí thế mạnh mẽ. Tử Xa hóa thành sương khói đỏ, đi qua đâu dù là hư vô cũng bị cắn nuốt một ít, như ăn mòn.
Ông lão áo trắng thì đôi tay ấn pháp quyết, không khí trước mắt vặn vẹo, xuất hiện hai Man tượng, chẳng qua một cái tay cầm một bảo bình, trừ bảo bình ra nó đều mơ hồ, không giống Man tượng sau lưng nó sinh động như thật!
Còn có bà lão, đầu tóc rối xù bỗng kéo dài, nhanh chóng đến gần thì tóc không phất lên mà bay lên rồi đứt đoạn, hình thành vô số sợi tóc hướng đến Tô Minh.
Tô Minh im lặng, bước ra một bước hướng bà lão. Khoảnh khắc một bước đạp xuống, người hắn lập tức va chạm với mấy sợi tóc. Nhưng giây phút va chạm, mắt Tô Minh chợt lóe, tiếng chuông ngân vang vọng. Hàm Sơn Chuông biến ảo bao phủ ngoài người Tô Minh, chịu đựng sợi tóc trùng kích. Chớp mắt Tô Minh đã đi tới trước mặt bà lão. Khi bà phát ra tiếng hét chói tai thụt lùi thì Tô Minh bỗng nâng tay phải, cách không chộp bà lão. Cú chộp này ẩn chứa lực lượng Tô Minh hiểu ra. Lập tức bà lão khựng lại, toàn thân phát ra tiếng két két như sắp nổ tung. Bà lão cắn mạnh chót lui phun ra búng máu, làn da nứt rạn. Khi da nứt rạn thì bà lão phát ra tiếng gầm, chỉ thấy lớp da nổ tung, tan vỡ không phải thân thể bà mà là da. Những lớp da vỡ, bà kháng cự thần thông của Tô Minh, thân thể bắn ngược. Bộ dạng của bà trông trẻ không ít nhưng mặt tái nhợt, biểu tình kinh khủng, khóe miệng chảy máu ròng ròng.
Nhưng không đợi bà lùi qua xa, Tử Xa và ông lão áo trắng nhanh chóng đến gần, thần thông càng tới gần Tô Minh thì hắn hừ lạnh một tiếng, lại đạp một bước, tốc độ bỗng tăng lên trình độ mắt thường không trông thấy, như bão tố xoay tròn mấy vòng bên cạnh bà lão. Gió lốc dấy lên, vòng quanh bà lão mấy vòng rồi biến mất, Tô Minh xuất hiện ở bên cạnh, không thèm nhìn bà lão nữa mà ngẩng đấu, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông lão áo trắng.
Bà lão người run rẩy, môi khép mở như muốn nói gì, nhưng máu thịt toàn thân tựa bị đao tước, từng mảnh rơi khỏi người, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương rớt xuống dưới.
Đứt hơi chết!
Giết một trung kỳ Man Hồn đối với Tô Minh bây giờ, đặc biệt là mặc vào Táng Tà Giáp thì không khó!
Bộ xương bà lão rơi xuống chưa tới dưới đất lập tức xương vỡ vụn, bên trong xương cốt chui ra mười bảy, mười tám sợi chỉ đỏ thô cỡ ngón tay, vặn vẹo. Những sợi chỉ đỏ hóa thành máu loãng, hoàn toàn chết.
Khi ánh mắt Tô Minh nhìn hướng ông lão áo trắng thì biểu tình lão giãy dụa nhưng tốc độ không chậm lại. Đặc biệt là Man tượng cầm bảo bình trước mặt lão, cất bước trước tiên tới gần Tô Minh, bảo bình nâng lên chụp hướng hắn.
Lập tức có lực hút to lớn kéo Tô Minh, cùng lúc đó, Man tượng sau lưng ông lão áo trắng cũng tới gần, tay phải nâng lên, cái roi dài biến ảo ra, dao động, xé gió cuốn hướng Tô Minh.
Ông lão áo trắng cắn răng một cái, đôi mắt nhắm chặt, lớp áo phồng lên, vị trí giữa trán lộ ra một lỗ máu, chui ra sợi chỉ đỏ thô cỡ tay trẻ sơ sinh vặn vẹo.
"Nam, mịch, để, lạp, quyến!" Ông lão áo trắng nhắm mắt lại miệng phát ra mấy tiếng phức tạp khó hiểu nhưng có cảm giác tang thương năm tháng.
Giây phút thanh âm kia xuất hiện, thân Man Hồn cầm bảo bình lập tức biến mất, dung hợp với bảo bình, khiến lực hút khoảnh khắc tăng vọt. Ngay cả người Tô Minh cũng lắc lư như không thể đứng vững. Vào lúc này, Man tượng ông lão cầm roi chưa quất hướng Tô Minh lập tức nổ tung, là Man tượng tự nổ. Khoảnh khắc nó nổ, lực trùng kích khuếch tán, không biết tại sao mà lực hút của bảo binh tăng thêm gấp mấy lần!
Thân hình ông lão áo trắng theo năm chữ phát ra thì nhanh chóng héo rút, chớp mắt thành da bọc xương. Lão tế hiến sinh mệnh cho thần thông!
Các khâu gộp lại khiến lực hút của bảo binh phút chốc đến vô tận, khiến thân thể Tô Minh hóa thành cầu vồng chớp mắt bị hút vào bảo bình.
Ông lão mở mắt ra, sợi chỉ đỏ ở trán càng rực rỡ, vặn vẹo lắc lư. Dường như ông lão đã thói quen bảo bình, tay phải nâng lên chộp hướng bảo bình. Khoảnh khắc lão đụng vào bảo bình, chỉ đỏ ở trán không hay biết, lão dẫn động lời nói chuẩn bị vì cầu sinh để lại trong bảo bình từ rất lâu trước kia.
"Cứu ta..." Đây là thanh âm thứ nhất Tô Minh nghe thấy khi bị hút vào bảo bình.
Bây giờ ánh mắt mọi người đều tập trung vào cuộc chiến đấu trên trời, không ai chú ý thấy trong trận pháp lúc trước Tô Minh đến, chỗ vừa tan vỡ chui ra một bóng đen. Bóng đen núp một bên, thập thà thập thò, bộ dạng rất xấu xa, chính là hạc trọc lông.
'Phát tài, phát tài!"
Hạc trọc lông xuất hiện thì biểu tình lộ vẻ hưng phấn và kích động, chớp mắt biến mất. Khi xuất hiện nó lặng lẽ tới gần đệ tử Thiên Môn cách nó gần nhất bây giờ thân thể không nhúc nhích được, tinh thần chấn kinh nhìn lên trời. Chớp mắt hạc trọc lông đã tiếp cận mục tiêu, há mỏ táp túi trữ vật của đệ tử Thiên Môn, còn dùng ánh mắt chuyên nghiệp rà toàn thân đệ tử, một vuốt rạch quần áo. Đệ tử Thiên Môn trợn tròn mắt chưa kịp phản ứng lại thì một sợi dây chuyền gã đeo trên cổ đã bị hạc trọc lông cướp đi, rồi nó như gió xoáy xông đến người tiếp theo.
'Giàu, giàu, ha ha, lần này lão tử giàu to rồi. Nhiều người không nhúc nhích, nhân dịp tiểu Man tử bị hút đi không biết hành động của lão tử, lần này ta lời to!!!'
Đệ tử Thiên Môn mở to mắt như muốn gầm lên, muốn vùng vẫy, nhưng thân thể gã bị đông lại không cách nào nhúc nhích, trơ mắt nhìn hạc trọc lông lắc mông rón rén rời đi. Gã tức phát điên, bực mình đến khóe miệng tràn máu, con mắt toát ra tơ máu giận dữ.
Nếu bây giờ gã có thể nhúc nhích thì gã thề nhất định phải giết cái con hạc trọc lông nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chết tiệt này!!!
Cách nghĩ trên không lâu sau, theo hạc trọc lông càn quét thì ngày càng nhiều hơn.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật