Trang chủ » Cầu Ma » Chương 520: Vinh diệu của Mệnh tộc!

Chương 520: Vinh diệu của Mệnh tộc!

Tô Minh nhìn phía xa những tộc nhân Mệnh tộc, trên mặt lộ nụ cười. Họ trải qua mười lăm năm sinh tử tôi luyện tại Chúc Cửu Giới, có thể sống tiếp chắc chắn là nổi bật trong vạn người. Dù bọn họ chưa đạt tới tu vi Hậu Vu, nhưng họ trải qua kinh nghiệm đặc biệt khiến sát khí và quyết tâm vượt qua người ngoài, có thể ngập trời dấy lên, có thể đối mặt tất cả cường giả, chiến đấu vì vận mệnh bản thân!

Bởi vì, bọn họ là Mệnh tộc!

Bởi vì, vận mệnh của họ phải nắm trong tay mình. Họ không cầu người ngoài cứu, họ sẽ tự cứu!

Bởi vì họ phải khiến tất cả người trong thiên hạ chính mắt thấy sau khi bị vứt bỏ, mất đi tương lai, Mệnh tộc sinh ra tại Chúc Cửu Giới sẽ làm sao khống chế tương lai!

Họ lạnh lùng bởi vì thế gian đều vứt bỏ họ. Họ lạnh lùng với thế nhân, chỉ đưa ấm áp cho tộc nhân của mình, chỉ sẽ đổ máu nóng, đổ ở trong chiến tranh bảo vệ vận mệnh bản thân!

Theo thời gian trôi qua, năm tháng ra đi, những tộc nhân Mệnh tộc bước ra một bước, đạt đến Hậu Vu thì sẽ cho mảnh đất này, thế giới này, dấy lên bão tố không thể hình dung!

Bão tố đến từ quyết tâm của họ, đến từ sau khi bị vứt bỏ, khát vọng nắm giữ vận mệnh!

Tô Minh nhìn họ, như trông thấy chính mình. Hắn từ bỏ quyết định ra tay trợ giúp, hắn muốn xem lực lượng Mệnh tộc có thể phát triển đến mức độ nào. Đây là cuộc chiến đấu của Mệnh tộc, chưa đến lúc cần hắn ra tay.

Nhưng có hắn ở, sẽ không khiến tộc nhân Mệnh tộc chịu nguy hiểm tính mạng!

Bốn Dự Tư, bốn Nhiếp Hồn, bốn Linh Môi, hai Chiến Vu, mười bốn người đứng đó, tỏa sát khí ngập trời, khiến ông lão đến gần màn sáng khựng bước chân.

Ông lão biểu tình nghiêm tục nhìn đảon hỏ ngoài mấy trăm mét, nhìn mười mấy người đứng trên sơn cốc nhìn lão đến.

"Không ngờ, tại đất Nam Thần này, qua tai kiếp này vẫn có hồn sắc bén như vậy. Hồn của họ một cái có thể so với vài chục!" Ông lão thì thào, mắt chợt lóe, một bước hướng tới hòn đảo.

Khoảnh khắc đạp bước xuống, áo tay phải lão vung lên, lập tức nước biển dưới thân lão rống gầm vòng quanh hòn đảo hóa thành sóng dữ như muốn nhấn chìm đảo.

Cùng lúc đó, trong Tử Hải, ông lão phất tay, xuất hiện một Tử Hải cự nhân cao trăm mét. Tử Hải cự nhân dường như bị ông lão nô dịch, gầm rống đôi mắt vô thần, nhảy người lên vọt huướng hòn đảo.

Nha Mộc tinh thần chấn động. Lúc trước y có thấy Tử Hải cự nhân rồi, chính là mãnh thú trong biển giết hơn phân nửa đội ngũ y dẫn dắt.

Đang lúc y định nhắc nhở những tộc nhân Mệnh tộc thì bốn Dự Tư Mệnh tộc đôi mắt khép, lực lượng thuộc về Dự Tư lượn lờ bốn phía, hóa thành từng đợt khí mắt thường không thấy hướng đến hai Chiến Vu.

Cũng chính lúc này, hai Chiến Vu Mệnh tộc lần lượt nâng lên cung to trong tay, khoảnh khắc mạnh kéo ra, bốn Nhiếp Hồn đôi mắt lộ tia sáng âm u, tầng mây trên trời khoảnh khắc cuồn cuộn, trong phạm vi nước mưa rơi xuống ngưng tụ giữa không trung.

Ngay sau đó, bốn Nhiếp Hồn duỗi ra đôi tay, tiếng thì thào vang vọng, từ trong Tử Hải bốn phía, trong đảo, từng đợt vong hồn rít gào đến, lao hướng cung to của Chiến Vu.

*Ong* một tiếng, cung trong tay trung niên Chiến Vu đầu tiên thả ra, một luồng sáng âm u như mũi tên rít gào lao ra khỏi màn sáng đảo, hướng tới Tử Hải cự nhân.

Tốc độ cực nhanh, phút chốc phá tan tất cả hư vô, kéo theo hư không xuất hiện một chuỗi vết rạn, càng ẩn chứa sát khí điên cuồng không thể hình dung, khiến tầng mây đều co cụm lại, chớp mắt va đụng với Tử Hải cự nhân gầm rống đến.

"Lực xé rách hư vô!!!" Nha Mộc ở một bên trợn mắt há hốc mồm thất thanh kêu.

Cô gái Man tộc đứng bên cạnh hít thở dồn dập, vẻ mặt khó tin.

Tiếng ầm ầm vang vọng từ bốn phương tám hướng, Tử Hải cự nhân phát ra tiếng hét thảm, thân hình bị một mũi tên tạc nổ hơn phân nửa, rơi hướng mặt biển.

"Đây là mũi tên gì vậy!!!" Cùng một câu nói phát ra từ miệng Nha Mộc, cô gái Man tộc, ông lão Đông Hoang.

Nha Mộc hoàn toàn bị chấn nhiếp, y không thể tin nổi trên cô đảo, Mệnh tộc trước đó chẳng hề nổi bật lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy!

Ông lão đến từ Đông Hoang chấn động, phải biết rằng Tử Hải cự nhân có thể so với sơ kỳ Man Hồn, thế mà dưới mũi tên này tan vỡ, tuy chưa chết nhưng lực lượng như vậy đủ khiến lão vô cùng chấn động.

"Đây là mũi tên cùng Bức Thánh tộc, Phù Du tộc chém giết mười lăm năm, chết vô số tộc nhân thì bị sáng tạo ra, mũi tên Mệnh tộc!" Tô Minh thấp giọng nói khẽ.

"Mệnh tộc ta không tranh chấp cùng ngoại giới, Nam Thần cũng tốt, Đông Hoang cũng thế, nơi đây thuộc về Mệnh tộc ta, không cho xâm phạm!" Nói chuyện là ông lão vẫn chưa thả cung to, lão nhìn ông lão Đông Hoang trên bầu trời, trầm giọng nói.

'Mệnh tộc.' Con ngươi ông lão Đông Hoang co rút, đây là lần đầu tiên lão nghe tên này.

Thiếu niên sau lưng lão mặt tái nhợt, mới nãy một mũi tên khiến gã hoảng sợ vô cùng.

'Hay cho người Mệnh tộc chỉ có mười mấy người, nếu tới vài trăm thì sẽ là lực lượng cực kỳ đáng sợ!" Ông lão Đông Hoang hít sâu, lão có thể tưởng tượng, nếu mới nãy mũi tên liên tiếp ra trăm cái, vậy lực sát thương mạnh mẽ đủ so với hậu kỳ Man Hồn dốc sức ra một kích.

Ông lão nhìn người cầm cung trong đảo, mắt chợt lóe, cười nhạt cất bước, khoảnh khắc tới gần đảo này.

"Tuy lực mũi tên cường nhưng lão phu thật muốn xem, trừ đièu đó ra Mệnh tộc ngươi còn có chỗ huyền diệu gì!" Lão nói rồi tới gần, tay phải bỗng nâng lên.

Không khí trước mặt lão ầm ầm vang vọng, chỉ thấy biển ảo một mảnh sông núi cực kỳ chân thật mạnh áp xuống đảo.

Ông lão Mệnh tộc cầm cung to mắt nheo lại, không chút do dự thả tay. Tiếng vù vù lại vang vọng, trời đất ầm vang, ánh sáng âm u chớp lóe, không để ý sông núi ảo ảnh mà lao hướng ông lão Đông Hoang.

Chớp mắt đến gần, ông lão Đông Hoang con ngươi co rút, một chiếc nhẫn đeo trên ngón tay bỗng phát ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng khoảnh khắc chiếu tám hướng khiến người không thấy rõ bên trong.

Ánh sáng chớp mắt tan biến, u quang tiễn biến mất, ông lão lùi ra sau ba bước, mặt hơi tái xanh.

"Mũi tên mạnh lắm, nếu ngươi đạt tu vi Hậu Vu thì mũi tên này sẽ khiến lão phu trọng thương, nhưng bây giờ..." Mắt ông lão lóe sát khí, tay phải nâng lên. Ảo ảnh sông núi đánh vào màn sáng.

Màn sáng trực tiếp tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn đảo vòng, khiến đảo này thoáng chốc không còn phòng hộ. Mặt Nha Mộc tái nhợt, cô gái bên cạnh cũng vậy, mắt hai người lộ ra tuyệt vọng.

Theo họ thấy thì dù Mệnh tộc mạnh nhưng có cực hạn, đối mặt ông lão Đông Hoang trung kỳ Man Hồn thì vẫn không thể chống cự.

Nhưng rất nhanh, hai người phát hiện tộc nhân Mệnh tộc ai nấy biểu tình chẳng chút thay đổi, vẫn lạnh như băng. Ông lão bắn tên chân phải nâng lên mạnh giẫm xuống đất.

Cái dậm chân cả đảo chấn động. Ảo ảnh sông núi phá đi màn sáng, ầm ầm giáng xuống, tộc nhân Linh Môi và Nhiếp Hồn cùng quỳ lạy dưới pho tượng Tô Minh. Chỉ thấy tử khí đậm đặc từ trong sơn cốc ngưng tụ bùng phát hướng bầu trời.

"Tử khí trùng kích!" Ông lão Mệnh tộc chậm rãi nói.

Chỗ Mệnh tộc họ ở nhất định phải có tử khí đậm đặc, đây là truyền thống bất diệt trong chém giết và đối kháng mười lăm năm tại Chúc Cửu Giới của họ. Cho nên họ lựa chọn hòn đảo nhỏ này, bởi vì dưới đảo họ phát hiện có tử khí, dù không bằng sơn cốc Chúc Cửu Giới nhưng có thể phóng ra hai lần!

Loại cải tạo này là cách đặc biệt của Mệnh tộc, là họ lần mò ra từ trong sinh tử.

Tử khí ầm ầm lao ra, đè xuống sông núi hư ảo, giây phút va chạm thì tiếng chấn điếc tai van vọng. Sông nước tan vỡ, tử khí tan biến, còn lại ông lão Đông Hoang trên bầu trời vẻ mặt không thể tin.

Còn có thiếu niên bên cạnh mở to mắt tràn đầy kinh sợ.

"Âm tử dao động. Ngươi, Mệnh tộc của ngươi rốt cuộc từ đâu đến? Đảo nhỏ này hình thành tối đa bốn năm, thời gian bốn năm đã cải tạo có thể bùng phát lực âm tử dao động, điều này tuyệt đối không thể, dù là Âm Ty đại bộ lạc cũng cần mười năm mới làm được!!!" Ông lão lùi mấy bước, gầm gừ.

Tô Minh nhìn sơn cốc phát ra tử khí, nghe ông lão Đông Hoang ở giữa không trung nói, hắn bỗng hiểu Mệnh tộc ở trong sơn cốc tại Chúc Cửu Giới mười lăm năm, thời gian mười lăm năm họ dựa vào tất cả sơn cốc giãy dụa cùng phản kháng, loại trải qua này khiến họ am hiểu lợi dụng địa thế.

Nói chính xác hơn là am hiểu lợi dụng tử khí!

Từ khi Nha Mộc đi tới đảo nhỏ này thì cứ bị chấn kinh, giờ sâu hơn nữa. Y ngây ngốc nhìn sơn cốc, có cảm giác rợn tóc gáy. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Mệnh tộc cường đại vượt qua sức tưởng tượng của y. Y không ngờ Mệnh tộc chân chính vùng lên, trở thành tộc quần toàn Man tộc, toàn âm tử địa không sánh kịp, họ có đặc điểm rất rõ ràng!

Bộ lạc của họ vĩnh viễn ở sơn cốc!

Vũ khí của họ vĩnh viễn là cung to kinh người!

Dưới bộ lạc họ vĩnh viễn tồn tại tử khí nồng đậm!

Tương tự, tộc nhân họ chết đi vĩnh viễn sẽ bị táng được sơn cốc, bị mở ra ngoài tế đàn làm một phần tử khí, một loại ý nghĩa chân chính tiên nhân che chở!!!

"Còn muốn đấu không? Nếu ngươi muốn đấu thì Mệnh tộc ta theo tới cùng! Nhưng dù chúng ta cuối cùng chết thì ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng tương lai từng giây đề phong người bộ lạc Mệnh tộc khác sống chết truy sát! Bởi vì chúng ta Mệnh tộc, hồn chúng ta cùng một chỗ, ngươi giết một người là toàn tộc Mệnh tộc ta cảm nhận được. Mặc tôn của Mệnh tộc ta càng để ngươi biết cái gì là địa ngục, cái gì là suối vàng!" Ông lão Mệnh tộc ngẩng đầu, lạnh lùng nói.

Bao gồm con nít đều lạnh lùng nhìn lên.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật