Trang chủ » Cầu Ma » Chương 417: Cướp bảo!

Chương 417: Cướp bảo!

"Nó để ý không phải chúng ta mà là nơi này, vật đóng băng…" Tô Minh nheo mắt. Bây giờ hắn không tiện chọc huyền quy này, cưỡng ép lấy ra cái chày đen. Suy tư một lúc, mắt Tô Minh phân thân chợt lóe, tay phải nâng lên, hai ngón tay vẽ vòng tròn trên băng tầng trước mặt. ấn một cái, vòng tròn vỡ ra, sau đó bước ra ngoài một bước, đi ra khỏi hố băng sơn.

Tô Minh bản thể nhìn huyền quy, đã sẵn sàng để nguyên anh bỏ chạy, nhưng huyền quy vẫn là chỉ liếc Tô Minh phân thân một cái, không thèm để ý nữa.

"Không lẽ chỉ cần đừng đụng vào vật bị đóng băng nơi này thì hung quy sẽ không để ý?" Tô Minh nghiến răng, thân thể chậm rãi đi ra khỏi băng sơn. Khi hắn hoàn toàn bước ra thì tim đập nhanh, nhìn huyền quy quay đầu lạnh lùng liếc mình một cái rồi thu lại tầm mắt, Tô Minh thầm thở ra.

Hắn chậm rãi đi đến, nhưng bước ra mấy bước thì Tô Minh biểu tình giãy dụa, không kéo dài lâu lắm. Bước chân Tô Minh không ngừng, tiếp tục đi về phía trước. Phân thân cuar hắn lập tức lùi lại chui vào trong băng sơn.

Khi làm hành động này thì Tô Minh rất căng thẳng, hắn không ngừng quan sát huyền quy, thấy nó không có phản ứng gì lớn thì mới đi ra mấy bước, cuối cùng tới tám mươi mét, băng sơn đóng băng Hư Vô Môn. Tô Minh bước vào bên trong xong lập tức đi tới cạnh Hư Vô Môn, xử lý băng bốn phía, giữ cho cửa tùy thời mở ra.

Làm xong những điều đó, hắn ngoái đầu nhìn huyền quy khủng bố bên ngoài, và phân thân trong băng sơn ngoài tám mươi mét.

"Có cướp hay không đây. Hiển nhiên huyền quy là kẻ thủ hộ nơi này, có thể bị thủ hộ thì không phải vật bình thường. Nhưng băng xuyên rất rộng, mình nghi ngờ người thủ hộ không chỉ một mình con quy thú này. Hơn nữa lần trước mình đánh vỡ băng sơn phong ấn gã đàn ông vảy xanh thì con quy thú không xuất hiện, hiển nhiên là vì trình độ hủy hoại không đủ. Lần này lúc sắp thành công nó mới xuất hiện, bây giờ khiến nó chú ý, lần sau coi như nhân lúc nó không ở lại đến thì cũng khó tới gần."

"Cướp!" Tô Minh biểu tình dứt khoát.

Lập tức trong băng sơn phong ấn gã đàn ông ngoài tám mươi mét, mắt Tô Minh phân thân chợt lóe, hai ngón tay mạnh chỉ vào lớp băng, liên tục chỉ vài cái, lập tức băng mỏng vỡ nát lộ ra cái chạy đen!

Huyền quy như là phát điên ở đó gầm rống, cái đuôi vung vẩy. Tô Minh phân thân ấn cái chày đen muốn thu nó vào túi trữ vật, nhưng cái chày không nhúc nhích, không thể thu vào trong.

Tô Minh cắn răng, lập tức hai ngón tay phân thân tiếp tục đánh vỡ băng tầng, khiến chày đen lộ ra phân nửa, phân thân ôm lấy cái chày gỗ đen to lớn mạnh kéo ra. *Oành* một tiếng động lớn, cái chày to lớn bị Tô Minh phân thân ôm lấy kéo ra ngoài.

Huyền quy gầm rống chặn ở lối ra băng sơn, trong mắt có sát khí. Nhưng ngay lúc này, Tô Minh bản thể mạnh đạp bước, từ trong băng sơn có Hư Vô Môn lao ra mấy chục mét. Chớp mắt phân thân phát ra tiếng rít sắc nhọn, Tô Minh nguyên anh như đốt cháy bùng phát toàn bộ lực lượng tu vi vào thuấn di, khiến phân thân ôm cái chày mạnh vọt ra, thân hình cùng với cái chày chớp mắt biến mất.

Khoảnh khắc nó biến mất, huyền quy ngẩn ra. Cùng lúc đó, vị trí hơn năm mươi mét, Tô Minh phân thân chớp mắt xuất hiện, bộ dáng như thường nhưng nguyên anh bên trong thu nhỏ mấy vòng, dường như không ổn định sắp tan rã thành đan. Sau khi xuất hiện, Tô Minh bản thể túm lấy phân thân lao nhanh cực hạn hướng băng sơn có Hư Vô Môn.

Huyền quy mạnh ngoái đầu, phát ra tiếng gầm, chân phải nhấc lên mạnh giẫm mặt đất. Lập tức băng xuyên chấn động, từng băng gai mọc ra khỏi mặt đất, xung quanh Tô Minh, băng gai vươn ra theo hắn lao nhanh một đường, hình thành rào chắn gai bốn phía muốn ngăn cản hắn.

Cùng lúc đó, cái đuôi huyền quy xé gió lao đến, dao động kinh người, mạnh quất, nước biển tách ra. Những băng gai không cản được Tô Minh đều bị cái đuôi huyền quy đụng vỡ nát, tốc độ chẳng những không giảm mà càng nhanh hơn quất hướng hắn.

Hiển nhiên huyền quy cực kỳ hận Tô Minh, cái đuôi vung ra còn chưa đủ, há to mồm phun hơi trắng hướng hắn. Hơi trắng lập tức phát ra tiếng két két, chỉ thấy nước biển trước mặt huyền quy hóa thành băng giá, nhanh chóng lan tràn.

Chỗ Tô Minh thì kéo phân thân lao nhanh, bị băng gai xuyên thấu mặt đất ngăn cản, hắn không chút tạm dừng, vài lần lấp lóe phát huy tốc độ nhanh nhất, trong người phong chi sơ nhanh chóng vân chuyển khiến tốc độ bùng phát, lao khỏi băng gai.

Mắt thấy sắp đến gần Hư Vô Môn chưa đến ba mét, sau lưng hắn tiếng rít rền rĩ nước biển tách ra. Tô Minh da đầu tê dại, ngoài người biến ảo gíap Thần Tướng, cùng lúc đó lộ ra Hàm Sơn Chuông. Phân thân của hắn vào lúc này bên trong nguyên anh phun ra tinh hoa, lại triển khai thuấn di, khiến thân thể Tô Minh vào lúc đuôi huyền quy quất sang thì biến mất.

Lúc hắn xuất hiện đã ở cạnh Hư Vô Môn, hộc ra búng máu, Hàm Sơn Chuông kêu vù vù rút về người hắn, giáp Thần Tướng tán loạn. Nhưng chưa hết nguy hiểm. Khi Tô Minh hiện ra, kéo phân thân định bước vào Hư Vô Môn, sau lưng hắn hơi trắng huyền quy phun ra, nước biển đóng băng chớp mắt đến, khiến thân thể hắn rét lạnh. Mặt hắn tái nhượt nhưng không tạm dừng, kéo phân thân cùng với cái chày nó ôm bước vào Hư Vô Môn.

Khoảnh khắc bóng dáng Tô Minh biến mất, băng giá lan tràn phủ lên băng sơn có Hư Vô Môn, khiến băng sơn biến to gấp mấy lần, đóng băng thật dày. Huyền quy bềnh bồng đến, phát điên gào, cái đuôi không ngừng quất, như là cực kỳ giận dữ. Cuối cùng nó nhìn chằm chằm Hư Vô Môn bị đóng băng, nằm tại đó nhìn không chớp mắt.

Đất Nam Thần, ngoài sơn mạch động phủ, một chỗ khác có Hư Vô Môn giờ chớp lóe ánh sáng xanh, Tô Minh và phân thân từ bên trong mạnh vọt ra. Sau khi lao ra, Tô Minh phân thân gục ngã, nguyên anh sắp tan rã, hai mắt nhắm chặt, cuộn trong người phân thân vận chuyển trị thương.

Tô Minh bản thể mặt tái nhợt, ngoái đầu nhìn Hư Vô Môn, lộ biểu tình suýt chết, giờ nhớ lại hành động mới rồi Tô Minh vẫn cảm thấy quá điên cuồng.

Hắn hít sâu, lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất, không để ý con rắn và Hỏa Vượn chạy đến, vội tĩnh tọa điều chỉnh hơi thở.

Mãi mấy ngày sau Tô Minh mở mắt ra, sắc mặt đỡ chút. Hắn thở ra hơi dài, lập tức quay đầu nhìn cái chày gỗ đen to bên cạnh, mặt trên chín cái răng tỏa ra từng đượt lạnh lẽo.

Chày đen cao cỡ Tô Minh, thoạt trông có cảm giác dã man. Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh chày gỗ, cúi đầu xem một lát, tay phải chộp lấy chày gỗ, nhướng mày, hít một hơi, nâng lên chày. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Không biết nó là vật gì làm thành mà nặng như vậy, nếu có thể nhẹ chút thì tốt rồi." Tô Minh múa một vòng dấy lên tiếng rít, đang định đặt chày xuống thì bỗng người giật mình, nhìn chày trong tay, lại nầng nó lên múa một vòng, mắt hắn lộ ra khó tin.

"Nhẹ?"

"Nhẹ chút…lại nhẹ chút…" Tô Minh cầm chày gỗ đen, ở tại chỗ không ngừng múa, trọng lượng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng hắn gần như không cảm nhận được sức nặng. Vác nó nhảy vọt lên, mạnh đập xuống đất.

Giây phút chày gỗ đập xuống đất thì mặt đất chấn động, phản lực mãnh liệt từ chày gỗ dọc theo tay phải xông vào thân thể hắn, khiến người Tô Minh khựng lại không thể không thả tay ra, liên tục lùi vài bước, mặt lúc đỏ lúc trắng, một lúc mới hồi phục.

"Nếu chỉ có thể biến nhẹ thì lúc trước mình mạo hiểm lấy nó hơi không đáng giá." Tô Minh tiến lên mấy bước lại nhặt lên cái chày, nhìn chín cái răng, do dự một lúc lại múa chày, không nhảy lên mà múa xong đập xuống.

"Nặng!"

Một chữ thốt ra, khi chày đậpx uống đất thì trọng lượng tăng mạnh vô cùng, rơi xuống đất phát ra tiếng chấn kinh trời, ngay sau đó, động đất, một khe hở to lớn từ mặt đất vỡ ra lan tràn phía xa, xuyên thấu qua cấm chế Hồng La bày ra, xuất hiện mặt đất bên ngoài, lan tràn vài ngàn mét.

Khóe miệng Tô Minh tràn máu tươi, tay nắm chày không ổn định khiến chày bị bắn ngược lại, rơi một bên, lại phát ra tiếng chấn.

Tô Minh hít thở dồn dập nhìn chày phía xa, lại nhìn khe hở to lớn, hắn bỗng cười, tiếng cười ngày càng lớn.

"Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc xin gặp Nhiếp Hồn đại nhân. Chắc đại nhân còn nhớ tiểu nhân? Lúc đó tiểu nhân chuẩn bị cho đại nhân ba xử nữ trong bộ lạc!"

Khi Tô Minh cười to thì từ trong khe hở mặt đất truyền ra giọng nói yếu ớt tràn đầy nịnh nọt.

Thanh âm phát ra từ trong khe hở kỳ thực ở ngoài cấm chế trên mặt đất, ông lão xấu xí Bạch Ngưu bộ lạc mặt tái nhợt nhìn đột nhiên xuất hiện khe hở cách mình ba mét, chảy mồ hôi lạnh.

"Bà nội, là tên nào óc heo làm ra khe hở như vậy, hù chết lão tử!" Ông lão lau mồ hôi.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật