Bầu trời là màu xanh, từng đóa mây trắng bay, thật đẹp.
Nhưng dưới thân lạnh lẽo, bốn phía khí lạnh không thể mở mắt ra, trên người truyền đến từng đợt nhức nhối, khiến trời xanh biếc trở thành màu ký ức, khiến từng áng mây trắng thành đồ án trong tưởng tượng.
Tất cả bị xé nát, còn lại chỉ có cô độc, đau thương, còn có sợ hãi khó nói.
"Hôm nay là ngày đẹp trời, ca ca. Bầu trời là xanh biếc, có nhiều mây trắng. Ca xem, đám mây này giống con thỏ, còn cái này, ưm, hơi giống con sói."
Bên tai giọng con nít non nớt khiến hắc ám trước mắt dần tan biến, xé nát khép lại, lần nữa xuất hiện trời xanh, còn có mây hình con thỏ trên trời, bên cạnh nó cũng hiện ra áng mây hình sói.
"A, ca ca, đám mây này rất giống ca, giống lắm đó. Bên cạnh nó có một áng mây, thật giống muội."
Giọng non nớt chính là ấm áp duy nhất trong thế giới của mình. Là thanh âm này giải thích cho mình nghe màu sắc khác biệt. Nói cho mình cái gì là đen, cái gì là xanh, cái gì là trắng. Mỗi khi thanh âm xuất hiện mình sẽ không thấy lạnh, không thấy cô độc, không thấy trong hắc ám vô tận tồn tại bóng đêm không đếm hết. Dù thân thể ngày càng đau đớn khó thể chịu đựng, dù cảm giác được cách mỗi đoạn thời gian sẽ có người rạch vết thương trên người như muốn nặn máu ra, cũng không thấy khó chịu nữa, chỉ cần có thể thường nghe thanh âm này, chỉ cần có thể cả đời nghe thấy.
"Ca ca, tu luyện mệt quá hà, muội không muốn tu luyện chút nào, nhưng cha nói nhất định phải luyện, không thì ca sẽ chết. Ca ca đừng chết, muội sẽ tu luyện, không mệt chút nào."
Không mệt sao, nếu không mệt thì tại sao thanh âm yếu ớt như vậy? Ta nhìn không thấy nhưng cảm giác được nàng rất mệt. Ta chết có liên quan gì đến nàng tu luyện sao? Cha, là thanh âm lạnh lùng đó ư? Nếu là vậy thì muội đừng nghe hắn, mỗi lần hắn đến đều khiến ta thống khổ đến muốn chết cũng không được.
Hắn gọi ta là Túc Mệnh, đó là tên của ta sao? Có lẽ, hoặc không phải.
"Ca ca, hôm nay ngày cũng trong xanh nha. Ai dà, đã lâu lâu lâu đều là trời xanh, muội đoán có lẽ vì ca thích trời trong, cho nên mới như vậy."
Là trời trong ư, con bé ngốc, người ta tồn tại duy nhất trừ thính giác ra chính là cảm giác. Muội cầm dù không che phủ chân ta, trên chân từng giọt nước chắc là mưa? Có lẽ, ta nghe người khác ở đây đã nói gần nhất một tháng mưa dầm liên miên.
"Ca ca, muội thấy tỷ tỷ khác đều…ưm, thật là đẹp, nhưng tại sao muội bé xíu như vậy? Muội chỉ nhỏ hơn họ một tuổi thôi nhưng thoạt trông muội như con nít. Nhưng ca ca, ca rất đẹp trai nha. Ha ha, muội nghe có sư tỷ nói rất thích cảm giác bên cạnh ca. Ca ca mau tỉnh đi, được không. Cha nói ca sắp tỉnh rồi, nhưng từ khi muội còn nhỏ cha luôn nói vậy."
Thực thích cảm giác bên cạnh ta ư, nhưng vì sao mỗi lần đám sư tỷ của muội đến thì những hơi thở trong thân thể ta sẽ biến mất rất nhiều. Con bé ngốc, không phải họ thích ta mà là thích hấp thu tiên khí trong người ta, đây là họ vô ý nói chuyện bị ta nghe được, họ cho rằng ta không nghe thấy. Con bé ngốc, tất cả người nơi đây đều có ý xấu với chúng ta, họ nói nhiều chuyện bị ta nghe được.
"Ca ca, cha gần đây lạ quá, thường hay…đánh muội. Muội đã rất cố gắng tu luyện, dựa theo cha yêu cầu, mỗi lần giúp đồng môn khác tu luyện, mỗi lần họ quay quanh bên cạnh muội cùng tu luyện thì muội cảm giác thân thể ngày càng yếu. Muội cảm thấy ánh mắt họ nhìn muội là lạ, giống như, giống như đang nhìn đan dược vậy."
Tiên tộc đáng chết! Có ngày ta có thể mở mắt ra, cử động được, ta sẽ giết sạch các ngươi. Các ngươi hấp thu tiên khí của ta cũng đành thôi, ngay cả nàng đều không tha! Nàng chỉ là con nít, các ngươi vì tu hành, cần gì như vậy, cần gì như vậy! Không lẽ hấp thu ta còn chưa đủ sao? Trong thân thể mỗi người các ngươi ai không có tiên khí của ta!!! Ta thề, nếu một ngày ta có thể đứng dậy, ta nhất định khiến các ngươi trả giá đắt!!!
"Ca ca, hôm nay muội mệt quá. Để muội nằm một lát, muội…buồn ngủ quá…"
Ngủ đi, có ca ca bảo vệ muội, ta đem tiên lực của ta đưa vào người muội, vậy thì ngày mai muội sẽ không mệt mỏi.
Nếu như ta có thể thấy được, có thể biết ban ngày hay đêm tối, có thể trong biển người mênh mông tìm thấy muội, nắm lấy tay muội thì tốt biết mấy.
Nếu ta có thể đứng dậy, có thể mang muội bay trên trời, có thể để ta và muội đi đến chân trời góc bể thì tốt biết mấy.
Nếu ta có thể nói chuyện, có thể cùng muội vui cười, cùng chỉ bầu trời, cùng vẽ trời xanh mây trắng thì tốt biết mấy.
Nhưng ta không thể, ta không thể thấy, ta không động đậy, không nói nên lời, thế giới của ta là màu đen, không có sắc màu, có chỉ là thân thể đau đớn, còn có tịch mịch cô độc.
"Ca ca, khoảng thời gian này muội luôn muốn ngủ, muội cảm thấy mình biến lùn đi, muội lớn lên không đẹp, không có người thích muội, muội thấy được. Chỉ có ca ca cùng muội, có đúng không?"
"Ca ca, ca đau không? Ca đừng khổ sở, muội sẽ nghĩ cách, chờ tu vi của muội cao lên sẽ mang ca đi…"
Con bé ngốc, vô dụng thôi, ta hiểu bọn chúng, hắn không phải cha muội, cũng không là cha của ta, tên hắn là Đế Thiên.
"Ca ca, muội có vài ngày không thể đến gặp ca, họ…họ muốn muội đi một nơi, chờ muội trở về sẽ đến xem ca. Ca ca, ca tỉnh lại đi…"
Ta có thể cảm giác nước mắt rơi trên người, cảm giác được bên cạnh nước mắt có ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình chằm chằm.
"Phỉ nhi, nên đi rồi." Thanh âm lạnh lẽo quanh quẩn dần trôi xa.
Thế giới của ta lần nữa trở về màu đen, không có thanh âm của nàng, không còn trời xanh, không còn mây trắng. Có chỉ là hư vô, cô độc, lạnh lẽo, nước mưa, bông tuyết, gió rét xương, còn có thân thể đau đớn vô tận và để người đáng ghét bên cạnh hấp thu hơi thở. Và thời gain trôi qua, không biết bao nhiêu năm tháng, bên tai thanh âm năm đó không còn xuất hiện nữa. Thời gian của ta từ nay trước sau như một đen tối.
Ta muốn mở mắt ra, ta nhất định phải mở mắt, bởi vì ta phải đi tìm muội, tìm trời xanh thuộc về ta, tìm màu trời xanh còn có thanh âm vui vẻ đó.
Ta muốn đứng dậy, vì năm tháng dài dặc trôi qua không có tin tức của muội, muội ở đâu, em gái của ta, có khỏe không?
Ta muốn mở miệng nói chuyện, bởi vì ta phải đi chất vấn tất cả, bây giờ muội thế nào rồi? Muội đừng trở thành như ta vậy.
Bởi vì muội là trái tim của ta. Năm đó hai đứa trẻ bị Đế Thiên ôm trở về, sống là muội, chết là ta.
Một giấc mơ.
Tô Minh mở mắt ra, nhìn thấy trời, thấy mây, thấy sắc màu thế giới, trong đầu còn lưu trữ mộng khiến hắn đau thương. Hai mắt hắn có mê mang, nhưng mê mờ chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc đã hóa thành tĩnh mịch.
Đó là đôi mắt tĩnh mịch, bình tĩnh đến đáng sợ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ánh mắt như vậy khiến Đế Thiên nhìn thấy thì tâm bình lặng của y dao động!
Tô Minh nhìn Đế Thiên, chậm rãi ngồi dậy khỏi quan tài. Vết sẹo Ô Sơn trên mặt hắn giờ tỏa ra ánh sáng đỏ, chợt lóe chợt lóe, khiến Tô Minh bây giờ tràn ngập tà dị và âm u.
Giây phút thấy Đế Thiên, con ngươi Tô Minh co rút, trong mắt hắn dường như xẹt qua vô số hình ảnh, cuối cùng ngừng lại trong không gian tối đen vô tận, một người đàn ông trung niên ngồi khoanh chân trên cái đầu khổng lồ, không mặc đế bào mà là áo dài.
Người mặc đế bào trước mắt cực kỳ giống với người đàn ông trung niên đó!
"Đế Thiên, chúng ta lại gặp mặt." Tô Minh cúi đầu, xoa trán, mắt chợt lóe, đứng lên khỏi quan tài. Mái tóc hắn không là màu đỏ mà trở về sắc vốn có. ấn ký hoa đào ở trán hắn còn đó nhưng mờ nhạt nhiều.
Đế Thiên con ngươi lần đầu tiên co rút, không lên tiếng, nhìn chằm chằm Tô Minh, như đang quan sát.
Tô Minh tay trái xoa mày, khoảnh khắc mắt lướt quan tài thì chẳng biết tại sao tim run rẩy, như trống rỗng xen lẫn đau nghẹt thở.
Trong mắt hắn lần nữa xuất hiện từng hình ảnh đen tối, đó là trong mơ, còn có giọng non nớt. Tô Minh tinh thần chấn động, đối với mọi thứ trước mắt hắn rất mê mang. Hắn chỉ nhớ mình trúng Đào Hoa Sát của Cơ Phu Nhân, dẫn động dục vọng nguyên thủy trong cơ thể, sau khi đến Bạch Ngưu bộ lạc thì bị hắn cứng rắn đè ép dục vọng, giãy dụa trở lại sơn mạch ngoài động phủ. Trước khi khống chế không được nữa, hắn dùng Hàm Sơn Chuông phong ấn mình, sau đó rơi vào hôn mê sâu, dù đôi khi thanh tỉnh, hắn nhớ rõ ở trong Hàm Sơn Chuông.
Mãi đến lần hôn mê cuối cùng, giờ phút này mở mắt ra, hắn nhìn thấy người khiến mình chấn động. Người đàn ông mặc đế bào chính là cái người lúc hắn dựa vào đoạt xá tổ tiên Hàm Sơn trông thấy hố đen chẳng biết bao nhiêu năm, người ngồi trên cái đầu.
Người này xuất hiện khiến Tô Minh chấn động tinh thần. Hắn vốn không thể khống chế loại cảm xúc này biến đổi, nhưng không biết vì sao, bất giác hắn khống chế cảm xúc thay đổi cực kỳ xảo diệu, dường như bản năng nào đó đang thức tỉnh.
Nếu chỉ là vậy thì thôi, Tô Minh phát hiện trong đầu mình tỉnh táo hơn trước nhiều, lờ mờ có một ít hình ảnh hắn vừa thấy quen vừa thấy lạ đôi khi lấp lóe, như đây vốn là ký ức thuộc về hắn, chỉ vì bị phong ấn, bây giờ theo hắn thức tỉnh có dấu hiệu hồi phục ký ức.
Đặc biệt giây phút hắn trông thấy quan tài, cảm giác mãnh liệt khiến bề ngoài trông hắn bình tĩnh, tay phải nhẹ vỗ quan tài. Cái vỗ này quan tài lập tức vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vụn tan vỡ, khiến vật tồn tại trong quan tài lộ rõ ra.
Trong quan tài nằm một tượng đá, tượng đá là cô gái, có mái tóc thật dài, khuôn mặt không đẹp, biểu tình hơi đau đớn khiến nàng làm người nổi lên thương hại. Thân hình nhỏ xinh, dường như không phát dục hoàn toàn, thoạt trông chỉ cỡ mười lăm, mười sáu tuổi. Nhưng vẻ mặt không che đậy được một chút tang thương lộ rõ ra tuổi thực của nàng.
Pho tượng kia rất truyền thần, gần như hoàn chỉnh điêu khắc ra tất cả của cô gái, hiển nhiên không phải người thường khắc.
Tô Minh thức tỉnh nhìn tượng đá trong quan tài, trong lòng nghiêng trời lệch đất. Hắn lần đầu tiên thấy bộ dạng cô gái này, nhưng chính hắn cũng không biết vì sao, giây phút thấy cô gái, tim hắn cực kỳ đau đớn. Bên tai hắn, thanh âm non nớt trong mộng lại quanh quẩn.
[Ca ca, bầu trời là xanh…]
[Ca ca, muội hơi mệt…]
[Ca ca, bọn họ khiến muội đi một nơi, chờ muội trở về lại đến gặp ca…]
[Ca ca, ca tỉnh dậy đi…]
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật