Trang chủ » Cầu Ma » Chương 277: Người

Chương 277: Người

Ngày thứ nhất Bạch Tố và Tô Minh chân chính tiếp xúc, theo trời tối xuống, trăng sáng treo cao thì đã trôi qua. Ngày hôm nay Bạch Tố cảm thấy mình thắng. Cô cảm thấy trong ngày này đã làm được tốt nhất, thành công khiến Tô Minh chú ý mình, ở trong tâm hắn để lại dấu vết nhàn nhạt.

Nếu không thắng, tại sao lúc mới gặp hoảng hốt, nếu không thắng, tại sao lúc chia tay có gió nhẹ.

Bạch Tố cảm thấy mình thắng rồi, đặc biệt trước khi chia tay hành động càng lộ ra thô bạo và to gan ẩn trong tính cách cô.

Bây giờ nhớ lại, Bạch Tố vẫn cảm thấy trái tim đập nhanh. Cô ngồi xếp bằng trong động phủ của mình tại Thất Phong, nhìn tấm gương trước mặt, nhìn chính mình trong gương, dần lộ ra nụ cười đắc ý.

"Tô Minh à Tô Minh, ngươi chắc chắn không ngờ cuối cùng ta sẽ làm như vậy, hừ hừ." Bạch Tố nhớ lại tình hình, trừ trái tim đập nhanh ra còn có chút nghĩ mà run.

Cô không biết mình làm sao vậy, lại làm ra việc điên cuồng như thế. Dường như trong khoảnh khắc đó cô không phải là cô mà đổi thành người khác.

Nhìn mình trong gương, Bạch Tố thấy xa lạ. Cô trong gương, tóc bị dây đỏ cột, hai vai có bím tóc nhỏ rũ xuống, trán dán một ít lân tinh, hình dạng này, trước ngày hôm nay Bạch Tố chưa từng ăn mặc.

Cô nhìn mình, nhìn thật lâu.

"Hình dạng này, không tệ lắm…" Bạch Tố nhếch miệng cười, dần nhắm mắt lại, chìm đắm trong tĩnh tọa và hít thở. Ngày hôm nay cô không đi tìm Tư Mã Tín, thậm chí trong đầu rất hiếm hiện ra ba chữ Tư Mã Tín.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý và vui vẻ mà chính cô không hề phát hiện, mong chờ ngày thứ hai.

Trên Cửu Phong, trong đêm tối hoàn toàn tĩnh lặng, ngoài động phủ Tô Minh, Tử Xa cung kính đứng đó. Trước mặt gã bày mười mấy băng đá to cỡ nắm tay.

Băng đá tỏa ra khí lạnh, đặc biệt khi có gió thổi qua, khí lạnh theo gió phất qua mặt Tô Minh, khiến mắt hắn chớp lóe.

"Đá này gặp lửa không biến đổi nhưng không cứng rắn, có thể dùng khí lạnh ngưng tụ nó thành các loại hình dạng. Chủ nhân, thời gian ngắn ngủi, ta chỉ có thể tìm được nhiều như vậy. Nhưng chủ nhân yên tâm, ta sẽ đi tìm tiếp. Cho ta một tháng, ta sẽ sưu tập càng nhiều." Tử Xa cung kính nói, thấy Tô Minh nhẹ gật đầu thì lùi ra hơn mười mét, khoanh chân xếp bằng, chờ Tô Minh sai bảo.

Tô Minh nhìn mười mấy khối băng đá, cầm một cái lập tức cảm nhận sức nặng, chỉ là một khối cỡ nắm tay mà đã nặng như núi hình người.

"Loại đá kỳ dị như vậy lại có khuyết điểm trí mạng." Tay phải Tô Minh bóp một cái, băng đá lập tức xuất hiện khe nứt, bùm một tiếng thành bốn năm mảnh, hóa thành vài phần, nhưng mỗi phần đều có trọng lượng vượt qua vài kích cỡ.

Nhặt lên những mảnh vỡ nhỏ này, tay trái Tô Minh lấy ra một vật từ túi trữ vật. Giây phút nó xuất hiện, Tử Xa ở phía xa con ngươi co rút.

Đó là một hạt châu hình tròn, Đoạt Linh Dược của Tô Minh!

Dược này vừa ra như hút đi tất cả ánh sáng xung quanh, một mảnh tối đen dường như hóa thành cái hố bềnh bồng bên cạnh Tô Minh.

Nếu ánh mắt có thể xuyên qua ánh sáng âm u bên ngoài nhìn thấy bên trong đan dược, có thể thấy từng lũ tơ khói lượn lờ, chậm rãi chuyển động. Vị trí tơ khói vây quanh có một hoa băng. Trên hoa băng có một con mắt yêu dị, trong mắt, có hai con ngươi!

Tô Minh không có khí lạnh có thể khiến băng đá biến thành bộ dáng hắn muốn, dù rằng nhiều người trong Thiên Hàn Tông tu đều lấy lạnh làm chủ.

Nhưng Tô Minh có Đoạt Linh Dược, trong dược này có một ít Man Văn của Tư Mã Tín biến thành. Tay trái Tô Minh chỉ hướng Đoạt Linh Dược, tia sáng âm u trên dược tan biến, còn lại là băng hoa bị phong ấn bên trong tơ khói.

Hoa lộ ra khí lạnh âm trầm, lượn lờ trên tay trái Tô Minh, theo hắn ấn hướng băng đá, khí lạnh khuếch tán bao phủ xung quanh.

Khí lạnh dung nhập, mười mấy băng đá dần dung hợp một chỗ, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy thu nhỏ lại. Nửa tiếng đồng hồ sau, Tô Minh nâng tay lên, tán đi khí lạnh, xuất hiện trước mặt hắn là hai vòng tay do mười mấy băng đá hợp thành.

Hai vòng tay này trông rất mỏng manh, dùng sức có thể bẻ gãy, nhưng trọng lượng hợp cùng chỗ thì không thua gì nửa ngọn đồi.

Tô Minh cầm lấy đôi vòng tay, biểu tình trầm trọng. Nó rất nặng nhưng chưa tới mức không cầm nổi, chẳng qua nếu thêm vài đôi, trừ phi Tô Minh vận chuyển khí huyết trong người, không thì khó mà dựa vào xác thịt cầm lấy.

"Hy vọng ngươi có thể giúp tốc độ ta tăng cao." Mắt Tô Minh chợt lóe, đeo hai cái vòng vào chân, tiến lên một bước.

Một bước đạp xuống, bình đài hắn đứng nhẹ chấn động.

"Vẫn không đủ." Tô Minh đi vài bước, không khó chịu lắm. Hắn không suy nghĩ nhiều nữa mà ngồi xếp bằng, đón ánh trăng, nhìn trăng trên trời, mắt lộ suy tư.

"Tốc độ có thể dùng băng đá tăng cao, nhưng tăng chỉ là thể xác thôi, khi đang bay thì không thể tăng tốc độ. Nếu đã là phần không thuộc về thể xác mà thuộc về thuật pháp nào đó thì…" Tô Minh nhìn trăng trên trời, trong mắt dần xuất hiện hình ảnh.

Trong hình ánh, tận cùng trời đất có một điểm vàng. Điểm vàng kia chớp mắt đã ở vạn dặm, dấy lên gió lốc rít gào, kinh thiên động địa tới gần, hóa thành đại bàng vàng to cỡ ngàn mét.

"Đó là tốc độ nhanh nhất mình từng thấy!ư" Tô Minh thì thào, mắt nhắm chặt. Lát sau khi mở ra thì hắn lấy ra bàn vẽ, tay phải phác họa vài bút. Lập tức trên bàn vẽ, trong mắt Tô Minh xuất hiện một Kim Bằng.

"Về tốc độ, có thể dùng băng đá rèn luyện thân thể, khiến người mình chịu được tốc độ nhanh mang đến áp lực, tốc độ sẽ nhanh hơn. Cùng lúc đó, phỏng theo khoảnh khắc Kim Bằng giương cánh làm thức thứ hai tạo họa của mình, lấy nó khiến tốc độ của mình tăng lên." Mắt Tô Minh có dứt khoát.

"Còn về phòng ngự thì phải chờ Tam sư huynh đưa tới trận pháp mới tiến hành được." Tô Minh suy tư giây lát mới tập trung tinh thần từng nét phỏng theo bàn vẽ.

Biểu tình hắn chăm chú bỏ qua tất cả sự vật bên người, tập trung tinh thần vào bàn vẽ, từng bút phác họa, xuất hiện một Kim Bằng bay nhanh trên trời.

Mỗi lần Kim Bằng đập cánh, mỗi lần lông vũ biến đổi, mỗi lần thân thể thay đổi, dần xuất hiện dưới ngón tay Tô Minh, từng nét bút khác nhau.

Tựa như ban đầu hắn mô phỏng một kiếm của Tư Mã Tín, liên tục mô phỏng tìm ra tạo của mình.

Khi sáng sớm đến, mặt trời vừa nhô lên chân trời thì bóng dáng Bạch Tố đã xuất hiện trên Cửu Phong.

Cô vẫn ăn mặc như thế, lộ nụ cười khoe răng khểnh, toát ra đắc ý, lướt qua Tử Xa, đi tới trước mặt Tô Minh, nhìn hắn xếp bằng tại đó, nghênh đón tia nắng ban mai, ở trên bàn vẽ phác họa từng bút.

Bạch Tố ở bên cạnh nhìn nửa ngày, chỉ thấy Tô Minh vẽ trên bàn vẽ nhưng không thấy ra là vẽ cái gì. Theo cô thấy thì bàn vẽ trống rỗng.

Chờ giây lát, Bạch Tố mất kiên nhẫn.

"Này, ta đã đến nửa ngày rồi, ngươi đừng làm bộ không thấy!"

Tô Minh nhắm mắt làm ngơ, vẫn đang vẽ vẽ. Phương xa Tử Xa thấy vậy thì cười khổ quay đầu đi. Trong lòng gã không hiểu hành động của Tô Minh, nếu đã ghét cô ta thì cần gì để cô ấy đến, nếu không ghét thì tại sao ban đầu không gặp?

Bên trong có ẩn ý gì, Tử Xa không hiểu.

Bạch Tố thấy Tô Minh không nghe lời mình, hừ một tiếng, định bước lên cướp bàn vẽ của Tô Minh. Nhưng khi cô định thực hiện thì không biết vì sao, nhìn Tô Minh biểu tình chăm chú, ngón tay vươn ra hơi tạm dừng.

Chần chờ một lát, tay Bạch Tố vẫn là bắt lấy bàn vẽ. Khoảnh khắc tay cô đụng vào bàn vẽ, tóc bỗng bay lên, dây đỏ cột sợi tóc lập tức nát, khiến mái tóc dài tung bay, bao gồm đồ mặc trên người như có gió lốc thổi qua, kịch liệt tung bay.

Mặt Bạch Tố biến tái nhợt, tầm mắt hoảng hốt, dường như đã mất đi linh hồn, bị bàn vẽ hút vào, xuất hiện ở mảnh đất xa lạ.

Trong mảnh đất, cô thấy trên bầu trời âm u có một luồng sáng vàng khoảnh khắc xẹt qua. Luồng sáng vàng qua đi lại xuất hiện cái khác.

Không biết qua bao lâu, Bạch Tố thấy vô số luồng sáng vàng.

Mãi đến khi cô như đã đánh mất chính mình, đầu óc trống rỗng thì một thanh âm lạnh lùng quanh quẩn trong cõi thiên địa mơ hồ này. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Đây là bài học, không được đánh gãy tu hành của ta."

Theo thanh âm xuất hiện, Bạch Tố có cảm giác hồn quay về, thân thể lại khống chế được, đánh rùng mình, thế giới trước mắt vỡ tan tành, lần nữa hợp thành, cô thấy đôi mắt Tô Minh.

Trong đôi mắt kia lộ ra bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại có uy nghiêm khiến tinh thần Bạch Tố run rẩy. Đôi mắt uy nghiêm này Tư Mã Tín không có được.

Trước ánh mắt đó, Bạch Tố có cảm mỏi mệt và suy yếu khó tả, lảo đảo lùi vài bước, mắt hoa lên, ngã trên mặt đất.

Cô hôn mê là vì không có thần thức vượt qua đa số Man tộc như Tô Minh, đầu óc yếu ớt của cô không chịu nổi ánh sáng Kim Bằng Tô Minh từng bút vẽ ra.

"Đưa cô ta xuống núi, chúng ta có thể yên tĩnh mấy ngày." Tô Minh bình tĩnh nói, tiếp tục chìm đắm trong mô phỏng.

Tử Xa vội đi tới, vung tay áo, cuốn lấy Bạch Tố rời khỏi Cửu Phong.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật