Tô Minh không lập tức mở miệng mà đứng đó, nhìn Trần Tương nữ giả nam trang, ánh mắt của hắn sắc bén rơi vào mắt Trần Tương, khiến cô có cảm giác như bị xuyên thấu tinh thần, xem thấy bên trong linh hồn mình.
Trần Tương run lên, không dám nhìn hắn, cúi đầu, lại lùi vài bước.
"Nói đi, ta sẽ suy nghĩ." Tô Minh bình tĩnh nói, thanh âm không nhanh không chậm.
"Việc này…việc này nếu Tô sư thúc muốn giúp thì chắc chắn làm được…." Trần Tương cắn môi dưới, bộ dạng hiện tại của cô vô tình lộ rõ ra dáng vẻ con gái.
"Xin Tô sư thúc giúp đỡ, khiến…khiến Tôn Đại Hổ sư thúc đừng nửa đêm ở ngoài phòng ta…tuần tra nữa…cái này khiến ta rất khó xử…" Trần Tương nhỏ giọng nói, khó khăn lắm mới tìm được lời nói dễ nghe một chút, biểu đạt ra ẩn ý của mình. Nói xong cô khom lưng, cúi đầu hướng Tô Minh.
"Xin Tô sư thúc giúp cho ta…"
Sắc mặt Tô Minh biến quái dị, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng không ngờ Trần Tương tặng khối gỗ, tặng dây gân là vì chuyện này.
Do đó có thể thấy Hổ Tử bình thường ở trong mắt mọi người đem đến bóng ma lớn cỡ nào.
Đặc biệt nhớ tới trước khi Hổ Tử ngủ, dẫn hắn từ Cửu Phong tới đây, trên đường gặp phải chuyện gì, Tô Minh cười khổ.
"Việc này ta sẽ cố gắng khuyên hắn, nhưng không bảo đảm thành công." Tô Minh chần chờ một chút.
Nói thật lòng, hắn cũng không muốn thỉnh thoảng ban đêm có người ngồi xổm bên ngoài nhìn chằm chằm từng hành động của mình. Đặc biệt là nhớ tới khi Hổ Tử rình Nhị sư huynh thì khóe miệng treo nụ cười quái dị, Tô Minh không khó tưởng tượng ra khi Hổ Tử rình rập người khác cũng cười như thế.
Hắn có chút đồng tình nhìn Trần Tương. Người này nghe Tô Minh nói vậy thì mặt đầy cảm kích, cảm kích đó không giống giả tạo mà phát ra tận đáy lòng, có thể thấy Hổ Tử quấy rầy cô dữ dội cỡ nào.
Có thể vời đi Hổ Tử sư thúc tựa ác mộng ban đêm, đối với Trần Tương là việc quan trọng nhất bây giờ.
Trần Tương cảm kích và cung kính đưa tiễn, Tô Minh đi ra khỏi Khí Vật Điện, cô theo sát sau. Cuối cùng cô cúi gập người hướng Tô Minh, ánh mắt tràn đầy hy vọng khiến hắn bản năng liếc cách không xa đằng sau lưng Tử Xa, Hổ Tử ngáy khò khò.
"Ta sẽ cố gắng hết sức." Tô Minh gật đầu với Trần Tương, đi hướng Hổ Tử, ôm lấy gã, bước ra không trung một bước, hóa thành cầu vông bay đến Cửu Phong phía xa.
Tử Xa vội vàng theo sau, gã nhìn bóng lưng Tô Minh, mắt có quyết tâm.
Hai người một trước một sau chốc lát ra khỏi đống kiến trúc đại điện dưới Thiên Môn, tới gần Cửu Phong. Trên đường đi Tô Minh gặp phải một số đệ tử Thiên Hàn Tông, những người này thấy hắn lập tức dừng lại, chắp tay vái chào, đợi Tô Minh đi thì mới đi tiếp.
Từng tiếng Tô sư thúc dù không vang lên nhiều lắm nhưng so với lúc trước Tô Minh gặp gỡ thì khác hẳn.
Bên cạnh nếu có ai không hiểu, thấy tình hình này lập tức nhỏ giọng hỏi, biết được đáp án thì lộ ra biểu tình khó tin, ánh mắt nhìn bóng lưng Tô Minh khuất xa thoáng chốc thay đổi.
Lát sau, khi Cửu Phong xuất hiện ở trước mắt Tô Minh thì hai người nhanh chóng tới gần, Tô Minh đáp xuống ngoài động phủ Hổ Tử. Hắn ôm Hổ Tử đi vào trong động, đặt đối phương nằm trên chỗ thường ngày ngủ.
Nhìn Hổ Tử ngáy vang dội, mặt Tô Minh hiện nét cười, từ bên cạnh lấy hồ lô rượu đặt ở chỗ Hổ Tử có thể vươn tay đụng vào, rồi mới xoay người đi.
Ngoài động phủ, Tử Xa cung kính đứng, thấy Tô Minh đi ra, lập tức lộ vẻ chờ nghe sai bảo.
"Vốn định đem ngươi luyện thành nước thuốc." Ánh mắt Tô Minh rơi trên người Tử Xa.
Tử Xa im lặng, trên mặt có lúng túng, cúi đầu không nói.
"Nhưng nếu ngươi có thể tìm ra hai xác người sắp chết thì ta sẽ bỏ đi ý niệm này." Tô Minh bình tĩnh nói. Trong lòng hắn đã có suy tính, tại Cửu Phong Thiên Hàn Tông, chuyện quan trọng nhất của mình là tu hành.
Nhất định phải mạnh mẽ hơn, chỉ có như thế nói gần thì hắn mới chiến thắng Tư Mã Tín được, nói xa thì có thể đi ra Thiên Lam bình chướng, đi ra đất Nam Thần.
Tất cả đều cần tu vi cường đại!
Trận chiến với Tư Mã Tín, thoạt trông thì Tô Minh không cách biệt bao nhiêu, nhưng hắn biết kỳ thật trận đấu kia coi như mình thất bại. Nếu không phải sư tôn can thiệp cho mình đủ thời gian mô phỏng lực lượng thiên địa một kiếm kia, khi nhát kiếm chém xuống thì chắc chắn Tô Minh thất bại.
Dù có Thiên Tà Tử trợ giúp, nhưng khi Tư Mã Tín thi triển Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp thì Tô Minh rõ ràng phát hiện nguy hiểm mãnh liệt, nguy hiểm này không phải tu vi như hắn hóa giải được!
Dù hắn còn có một bảo vật chưa lấy ra, là hỏa băng Đại sư huynh tặng cho. Vật đó dù sao là ngoại vật mà không phải đồ của mình.
Tất cả những điều đó khiến Tô Minh nhận ra, tu vi của mình vẫn quá yếu. Loại tu vi như vậy đừng nói là về nhà, ngay cả Thiên Lam bình chướng còn không ra được, thậm chí tại Thiên Hàn Tông không thể lớn tiếng nữa là.
Tất cả ý niệm quay về một mục tiêu, vang vọng trong đầu Tô Minh thật lâu.
"Tô sư thúc, không khó có được người sắp chết. Vãn bối hứa với sư thúc, trong vòng ba năm chắc chắn sẽ tìm ra hai người hấp hối có tu vi cao thâm. Vu tộc ngoài Thiên Lam bình chướng là lựa chọn tốt nhất." Tử Xa vội cung kính nói.
Khi Tử Xa nói chuyện thì Tô Minh đã đưa lưng với gã đi hướng phương xa, dường như không nghe lời của gã, tiếp tục cất bước. Mãi đến khi Tử Xa phập phồng lo sợ, thấy bóng lưng Tô Minh sắp rời khỏi tầm mắt thì giọng hắn chậm rãi truyền đến.
"Ngoài động phủ của ta thiếu một người gác đêm, nếu ngươi muốn thì đi theo đi."
Tử Xa phấn chấn tinh thần, lập tức lớn tiếng nói.
"Vãn bối rất muốn!"
Nói rồi gã chạy nhanh lao đi, theo sát Tô Minh biến mất ngoài động phủ Hổ Tử.
Tô Minh trở lại động phủ của mình. Động phủ này đơn sơ nhưng giờ trong mắt hắn có chút khác, thêm ấm áp và cho cảm giác nhà.
Bình đài ngoài động phủ tràn ngập cỏ xanh mọc trong băng giá, chỉ có một khối là trống trải, đó là chỗ Tô Minh yêu cầu Nhị sư huynh để lại cho mình tĩnh tọa.
Cỏ xanh lắc lư trong gió, như giãy dụa sinh tồn trong đất giá rét này, chúng nó có sức sống cứng cỏi. Nhìn chúng, Tô Minh như nhìn thấy Nhị sư huynh. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hắn bỗng hiểu ra vì sao Nhị sư huynh phải trồng hoa cỏ hơn phân nửa ngọn núi. Bởi vì đây là nhà của y, y tựa như hoa cỏ đó, chỗ có y chính là nơi y phải bảo vệ.
Ví dụ nơi này trước kia không có hoa cỏ, nhưng sau khi Tô Minh mở động phủ thì Nhị sư huynh đến, mang theo hoa cỏ phủ trùm nơi này.
Cảm giác ấm áp lặng lẽ theo hoa cỏ lắc lư trong gió khiến Tô Minh cảm nhận được. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn hoa cỏ, nụ cười trên mặt là từ sau khi hắn đến đất Nam Thần rất ít thấy, nụ cười ấm áp.
Nụ cười này chỉ khi ở Ô Sơn, luôn ở trong lòng Tô Minh do đó ảnh chiếu trên nét mặt.
Tử Xa cung kính đứng một bên, nhìn Tô Minh. Khi gã thấy nụ cười trên mặt Tô Minh, vẻ mặt hoảng hốt, dường như người trước mắt không còn là Tô sư thúc khiến gã kinh sợ, tranh phong với Tư Mã Tín, tràn ngập sát khí, mà chỉ là một thanh niên mới lớn, còn có ngây ngô chưa cởi hết.
Nhưng hoảng hốt chỉ là một khoảnh khắc thôi. Khi Tô Minh đứng dậy, nụ cười trên mặt mất đi, cảm xúc mà Tử Xa không biết có phải là ảo giác cũng biến mất.
Không còn thấy thanh niên mới lớn nữa, chỉ có Tô sư thúc trong bình tĩnh tràn ngập sát khí.
"Không có ta kêu gọi thì ngươi không được bước vào động phủ, ở ngoài động nghe sai bảo." Thanh âm lạnh lẽo của Tô Minh truyền đến, đi hướng động phủ không có cửa lớn.
"Vâng!" Tử Xa biểu tình cung kính dạ thưa, lùi mấy bước, chọn chỗ chắn gió khoanh chân ngồi xuống. Trong mắt gã phút chốc có mê mang nhưng rất nhanh bị kiên quyết thay thế.
"Ba năm…ba năm có lẽ với ta không phải tai nạn mà là tạo hóa…hy vọng là vậy đi…" Tử Xa nhắm mắt lại, chìm trong tĩnh tọa, nhưng tinh thần gã thì thả ra xung quanh, như là tùy tùng hộ vệ làm việc mình nên làm.
Bây giờ Tô Minh cũng ngồi xếp bằng trong động phủ nhìn sắc trời ngoài động dần tối xuống, hắn chậm rãi lấy ra khối gỗ Tê Bạch lấy từ Khí Vật Điện, bày ở trước mặt, lại lấy ra dây gân mãnh thú.
Sợi dây rất dẻo dai, dù chỉ một đoạn ngắn cũng có thể bị kéo ra rất dài.
Những khối gỗ Tê Bạch kích cỡ không đồng đều, có dài có ngắn, có dày cỡ ba đốt tay có chỉ cỡ hai đốt. Tô Minh nhìn đám gỗ, suy tư một lúc, hai tay nhanh chóng nâng lên chộp lấy một khối gỗ, phất tay một cái, có rất nhiều vụn gỗ tung bay. Lát sau hắn lại lấy một khối khác.
Thật lâu sau, tất cả khối gỗ bị Tô Minh sửa lại một phen, bày trước mặt hắn có tổng cộng chín khối gỗ. Mỗi cái dài cỡ cánh tay, rộng năm đốt tay, dày hai đốt, thoạt trông giống hệt nhau, đều trắng tinh, nhìn thoáng quá không thể thấy nó là gỗ mà giống như bạch ngọc.
Đem chín khối gỗ đặt song song trước mặt Tô Minh, thành một bàn vẽ rất lớn. Giữa mỗi khối có một khe hở mỏng nhưng nếu dùng sức đè ép thì có thể che phủ khe hở đó.
Sau đó Tô Minh cầm lấy dây gân mãnh thú, trán chợt lóe ánh sáng xanh, kiếm nhỏ bay ra liên tục chặt vài đoạn dây gân buộc bàn vẽ gỗ này. Bởi vì bản thân dây gân có lực co giãn khiến khe hở biến mất, nhưng nếu dùng sức cuốn bàn vẽ này như cuốn da thú, thì bởi vì sức kéo có thể đem bàn vẽ biến thành ống đồng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật