Biểu tình của Tô Minh không thay đổi, bình tĩnh ngồi đó nhìn sương mù nơi chân trời. Dù sương mù thoạt trông khá mỏng nhưng lan tràn vô tận, không thấy cuối, khiến người có cảm giác như biển sương mù.
Khí trời độc đáo như vậy là điều Tô Minh chưa từng trông thấy. Hắn ở Ô Sơn hơn mười năm, trừ sáng sớm ra rất ít có lúc tràn ngập sương mù. Càng đừng nói giống như hiện giờ, sương mù che cả trời đất.
"Ngàn năm mới có một lần…" Tô Minh cúi đầu, tóc dài che lấp khuôn mặt, ngồi đó không động đậy, dường như sắp rơi vào ngủ say một lần nữa.
"Chủ…chủ nhân, vài ngàn ngày mới có một là lúc ba bộ lạc mở ra con đường Hàm Sơn Thành, bây giờ thời gian sắp không kịp rồi." Hòa Phong chần chờ một chút, thấp giọng nói.
Tô Minh không lên tiếng, mãi đến một tiếng đồng hồ sau, sương mù càng đậm hơn thì mới ngẩng đầu. Hắn chậm rãi đứng dậy, đứng trên đỉnh núi, tóc bị gió thổi bay sau đầu, lộ ra vết sẹo nhạt trên mặt.
Nhìn sương mù trong trời đất, tay phải Tô Minh vói vào ngực, khi lấy ra thì trong tay là bộ áo dài kèm trùm đầu màu đen. Thay đổi bộ đồ đầy nếp nhăn xong, hắn lại lấy từ trong túi trữ vật một thứ.
Thứ này chính là mặt nạ đen, hắn đội mặt nạ che mặt.
Khoảnh khắc đội mặt nạ, khí thế của Tô Minh thay đổi, như có như không, thậm chí nếu không cẩn thận cảm nhận thì rất khó phát hiện. Mặt nạ tối đen khiến Tô Minh trông âm u quái lạ.
Không nhìn thấy biểu tình hay sắc mặt của hắn, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng từ vị trí hai mắt mặt nạ. Lại thêm bây giờ Tô Minh mặc đồ đen, tóc dài bị giấu trong áo chỉ có mặt nạ dày lộ cảm giác bí ẩn, bay lên.
Hòa Phong trông thấy Tô Minh hiện tại, ngây ra. Gã không biết vì sao cứ thấy Tô Minh như thế này hình như từng gặp ở đâu đó, nhưng gã chưa kịp suy nghĩ thì Tô Minh đã tiến lên một bước.
Lúc đến Tô Minh dùng tốc độ dù không dốc hết sức nhưng mất cả tháng, bây giờ trong sương khói mênh mông, Tô Minh chỉ mất sáu ngày!
Thời gian sáu ngày, hắn từ chỗ bế quan đến phạm vi Hàm Sơn Thành, tuy chưa tới gần như cũng cách không xa.
Trên đường đi sương ngày càng đậm, bây giờ không thể nhìn rõ chỗ quá xa. Tầm mắt toàn là sương mù, chim muông đều ẩn núp không dám ra ngoài.
Cả mảnh đất hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có Tô Minh xông lên mang theo tiếng gió là thanh âm duy nhất.
Lại mất ba ngày, Tô Minh chạy nhanh hướng Hàm Sơn Thành khiến Hòa Phong suy nghĩ đủ điều.
Ba ngày sau, Tô Minh đứng ở ngọn núi khi lần đầu tiên hắn đi Hàm Sơn Thành, nhìn trước mặt Hàm Sơn Thành ẩn hiện trong sương mù, và cả ba ngọn núi vây quanh. Mắt Tô Minh lóe sáng, đi tới ngọn núi có An Đông bộ lạc.
Ngọn núi An Đông bộ lạc bị sương khói bao trùm nhưng chỉ là bên ngoài mà thôi, bên trong mỏng hơn nhiều, có thể thấy khá rõ.
Núi rất lớn, cao chót vót, lại thêm bây giờ lượn lờ sương khói, khiến người tại dưới chân núi nhìn lên có cảm giác mình nhỏ bé. Tô Minh đứng dưới núi An Đông bộ lạc, ngẩng đầu nhìn nửa ngày. Trước mặt hắn có cầu thang rộng hơn mười mét lan tràn đến đỉnh núi.
Đây là con đường duy nhất đi An Đông bộ lạc.
"Bỏ lỡ ước hẹn với Phương Mộc, chỉ có thể tới đây." Tô Minh thu lại tầm mắt, cúi đầu đi hướng bậc thang.
Ngay lúc bước chân hắn mới đạp bậc thang An Đông bộ lạc, áp lực cường đại giáng xuống. Áp lực này không phải Man Sĩ tỏa ra mà là từ uy nghi trên cao ép bên dưới. Cùng lúc đó, trong núi chậm rãi truyền ra thanh âm uy nghiêm.
"Người đến hãy dừng bước! An Đông ta đóng cửa một tháng, không chào đón bất cứ ai!"
Tô Minh dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn cầu thang thông lên đỉnh núi. Hắn có thể cảm nhận được bên trong áp lực ẩn chứa uy nghiêm không thể chống cự. Nếu chống lại áp lực này thì coi như là kẻ địch cả An Đông bộ lạc.
"Chủ nhân, chúng ta nên đi thôi. Đây là lực lượng Man tượng bảo vệ An Đông bộ lạc tỏa ra, bao trùm cả núi, bây giờ là thời gian ngàn ngày có một, An Đông bộ lạc sẽ canh giữ nghiêm ngặt, không cho phép người ngoài đến. Chúng ta đừng cứng rắn xông vào, nếu chủ nhân muốn con đường vào Hàm Sơn thì tiểu nhân có một cách, có thể hoàn thành mong muốn của chủ nhân." Hòa Phong nhanh chóng mở miệng. Gã biết rõ bây giờ ba bộ lạc cường đại, nếu đổi lại là gã thì tuyệt đối sẽ không tới đây mà dùng cách khác tiến vào Hàm Sơn.
"Chủ nhân đừng mạo hiểm, nơi này…không thể vượt qua." Hòa Phong thấy Tô Minh không thèm để ý mình, vội vàng nói tiếp. Gã sợ Tô Minh tuổi trẻ không đủ kinh nghiệm, muốn xâm nhập An Đông bộ lạc. Theo gã thấy thì đây là chuyện vô ý nghĩa. Tự dưng khiến mình mất mặt còn chọc giận An Đông bộ lạc, mất nhiều hơn được.
Tô Minh im lặng, lát sau thu lại tầm mắt nhìn ngọn núi.
"Ta có ý của mình." Tô Minh chậm rãi mở miệng, nhấc chân lên đi hướng bậc thang.
Khi bước chân hắn đạp xuống lần thứ hai, trong núi quanh quẩn tiếng chấn, thanh âm uy nghiêm lại truyền ra.
"Kẻ xâm nhập, hủy tu vi, đuổi ra Hàm Sơn, hãy tự lo thân!"
Thanh âm biến mất nhưng áp lực núi càng khổng lồ, khiến sương mù xung quanh đều tránh ra.
"Chủ nhân!" Hòa Phong không hiểu nổi, định khuyên nhủ nhưng Tô Minh lại bước ra một bước, theo bậc thang đi từng bước một.
Hòa Phong không hiểu Tô Minh. Theo gã nghĩ thì lặng lẽ tiến vào con đường Hàm Sơn mới là cách tốt nhất, điều này liên quan đến thân phận, gã không muốn lộ hết ra, gây thêm rắc rối cho mình.
Nhưng Tô Minh không nghĩ vậy. Ba bộ lạc Hàm Sơn kiềm giữ Hàm Sơn Thành mấy trăm năm, tiến vào chỗ bí ẩn không biết đã bao nhiêu lần. Chuyện như vậy, giữa bộ lạc cảnh giác lẫn nhau, nếu nói không có nhân số cố định là không thể nào.
Chẳng những nhân số cố định, thậm chí rất có thể đều là quen biết, vậy một khi xuất hiện người lạ, chỗ yên nghỉ kia nhất định sẽ bị tất cả bao vây.
Một khi xảy ra chuyện này sẽ trở thành tử địch của cả ba bộ lạc. Hành vi lén lút này so với bây giờ Tô Minh xâm nhập An Đông bộ lạc càng thêm đáng ghét, đặc biệt nếu bị phát hiện thì tương đương đưa mình vào đường cùng. Dù có thể chạy trốn, coi như có mặt nạ che giấu thân phận nhưng khó tránh khả năng bị phát hiện.
Đây, mới là mạo hiểm!
Các đường đi này Hòa Phong có thể chọn, dù sao trước đó gã có giao dịch với Hàn Phỉ Tử, còn là tộc nhân Hàm Sơn bộ lạc duy nhất, biết cách khác vào chỗ yên nghỉ thì không ai ngoài ý muốn. Nhưng Tô Minh dù sao là người ngoài, nếu hắn chọn con đường này thì nguy hiểm quá lớn.
"Cùng là tiến vào, so với mạo hiểm giấu đầu lòi đuôi, không bằng quang minh chính đại!" Mắt Tô Minh chợt lóe, kiên quyết, đứng tại chỗ. Hắn hít sâu, phát ra tiếng nói hướng đỉnh núi.
"Mặc ta tiến đến thăm viếng tộc trưởng An Đông bộ lạc!"
Giọng của hắn hùng hồn vang vọng xung quanh, truyền hướng đỉnh núi, vang dội hồi lâu không tán.
Thời gian chậm rãi trôi qua, áp lực ngọn núi bỗng biến mất. Tô Minh mỉm cười nhấc chân đi lên trên, bước lên từng bậc thang.
An Đông bộ lạc là một bộ lạc cỡ trung, tộc nhân rất nhiều. Bộ lạc nương vào núi lan tràn xung quanh. Trên đường Tô Minh trông thấy khá nhiều tộc nhân An Đông bộ lạc, những người đó lạnh lùng nhìn Tô Minh nhưng không tiến lên ngăn cản.
Núi này nói chính xác thì không có đỉnh. Trên đỉnh núi là mảnh đất bằng phẳng, tựa như bị cắt xén. Từng kiến trúc dựng thẳng vòng quanh hình thành bộ lạc trong núi.
Sườn núi cũng là một mảnh đất rộng lớn trống trải. Có một vài kiến trúc xây dựng dựa vào núi đi thẳng tới đỉnh.
Nhưng nơi này hiển nhiên không phải chỗ duy nhất của An Đông bộ lạc. Đứng tại đây, thông qua sương mù ngoài núi có thể mơ hồ thấy phương xa, từng ngọn núi đều có kiến trúc tương tự.
Trước mặt Tô Minh đứng một thiếu niên, chính là Phương Mộc. Y trông thấy Tô Minh thì ngẩn ra. Y chưa từng gặp mặt Tô Minh, giờ thấy mặt nạ thì hơi do dự.
"Mặc tiền bối?" Phương Mộc lùi một bước, nhìn Tô Minh, sắc mặt cảnh giác.
"Dẫn đường đi." Truyền ra giọng khàn khàn, nghe thanh âm này thì Phương Mộc thở dài một hơi, sắc mặt cung kính chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
"Tiền bối, lần trước có dặn nửa năm sau tôi đi tìm ngài, nhưng tôi có đi mà không thấy ngài…" Phương Mộc vừa dẫn đường vừa tố khổ với Tô Minh.
"Có một số việc chậm trễ thời gian, nên lần này ta tới thẳng An Đông bộ lạc các ngươi." Trong giọng nói của Tô Minh có ý cười, nhìn tộc nhân An Đông bộ lạc và kiến trúc kỳ lạ khiến hắn nhớ tới Ô Sơn.
Trên đường đi, có không ít tộc nhân chào hỏi Phương Mộc, tràn ngập thân thiện, nhưng lúc thấy Tô Minh thì liền lạnh lùng.
Tô Minh quan sát thấy trong tộc nhân An Đông bộ lạc, có rất nhiều Man Sĩ, trong đó số người đạt đến tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh thì vượt qua Phong Quyến nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thời gian không dài, có Phương Mộc giới thiệu và dẫn đường mang Tô Minh đi tới tòa nhà trong núi. Tòa nhà cao hơn mười mét, có ba tầng, khí thế bàng bạc, từ xa nhìn như đầu dã thú to lớn hung tợn gầm hướng không trung.
"A ba của tôi ở bên trong, để tôi đến đón tiền bối tới đây." Phương Mộc dừng bước ngoài tòa nhà, chần chờ một chút nhỏ giọng nói với Tô Minh đứng cạnh.
"Tiền bối, cô của tôi đã trở lại, cô là Thiên…" Không đợi Phương Mộc nói xong thì lập tức trong nhà truyền ra giọng nam hừ lạnh.
Phương Mộc im miệng, cười mỉm lùi vài bước.
"Mặc huynh, đứa con vô lễ đừng để ý, xin tiến vào gặp mặt." Từ trong nhà đi ra một người đàn ông trung niên khá giống với Phương Mộc, mỉm cười nhìn Tô Minh.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật