Trang chủ » Cầu Ma » Chương 1243: Pháp hồn cùng đỉnh

Chương 1243: Pháp hồn cùng đỉnh

Chính vì bọn họ biết trong vòng xoáy âm tử có vô số giới, có ba ý chí cổ xưa là chúa tể, bởi vậy nỗi lòng rung động hơn tộc nhân khác rất nhiều. Đó là ý chí tồn tại từ hằng cổ tới nay, là thiên ý không thể chống lại. Năm đó Tô Minh không cách nào phản kháng, chỉ có thể đi xa đến Thần Nguyên Phế Địa. Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử, ba người cũng không thể đối kháng, chỉ có thể rời khỏi đây, không thể không bị đặt dấu ấn. Thậm chí là Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu mơ hồ bị ba ý chí ảnh hưởng. Vô số năm qua Man tộc sinh sản, biến đổi, sau lưng có bóng dáng của ba ý chí kia.

Đây chí là thế giới Man tộc, là một giới trong vòng xoáy âm tử khổng lồ. Có thể tưởng tượng trong vòng xoáy âm tử này chắc chắn còn có nhiều giới không gian khác bị ba ý chí khống chế, ảnh hưởng, quyết định vận mệnh của các sinh linh.

Nhưng ý chí cường đại như vậy, dù lúc trước chỉ là phân thần giáng xuống nhưng bị một kiếm của Tô Minh nhẹ nhàng chém nát, tình cảnh này làm đám người Nha Man, Vô Song gần như nín thở.

Phương Thương Lan mỉm cười nhìn Tô Minh ở trên trời, cô không biết hắn mạnh bao nhiêu, cũng sẽ không để ý. Ngàn năm qua làm tượng trưng tinh thần cho Man tộc khiến sâu trong lòng Phương Thương Lan hy vọng Man tộc có thể nổi lên. Chờ đợi ngàn năm, giờ đây Tô Minh đã trở về, Phương Thương Lan biết ngày này như hắn nói, đã đến.

Mặt đất không còn Tử Hải, như lòng chảo trũng xuống. Không thấy xác chết, vì xác của các động vật biển đã vỡ thành tro bụi. Trên bầu trời không thấy vòng tròn nâu đất mà bị trận pháp tỏa ra ánh sáng tím lẫn đỏ bao tùm, chi chít như mạng nhện, phong ấn kỹ bầu trời. Xuyên qua phong ấn sẽ thấy bên ngoài có nhiều hung linh, bộ dạng của chúng khác nhau, liên tục tấn công phong ấn, muốn di vào. Nhưng lực lượng của chúng đánh vào phong ấn chẳng dấy lên chút gợn sóng.

“Sắp đến rồi sao?” Tô Minh lạnh nhạt lầm bầm.

Ánh mắt Tô Minh nhìn bầu trời thành tia sắc bén, tựa như hắn đã nói, hắn đang chờ, đợi bản ý thật sự của ba ý chí giáng xuống.

Chỉ khi bản ý giáng xuống thì Tô Minh mới thật sự tiêu diệt sự sống của ba ý chí. Tô Minh chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, hắn không để ý lại chờ thêm một lát.

Dù là năm đó bị buộc rời khỏi, hay là ám toán hư ảo trong Thần Nguyên Phế Địa Đệ Ngũ Hải, cộng thêm đám người Đại sư huynh bị khắc ấn, tất cả đều khiến Tô Minh quyết giết người.

Lúc trước Tô Minh còn hơi kiêng dè, dù sao khắc ấn trên người đám Đại sư huynh không bình thường, nếu tiêu diệt ba ý chí thì rất có khả năng chịu liên lụy. Nhưng sau khi Tô Minh đoạt xá Đạo Thần chân giới, có được Chân Giới phân thân, trở thành linh tiên một giới, Tô Minh có tự tin đám người Đại sư huynh ở trong chân giới của mình sẽ được hắn bảo vệ.

Vậy là khi ba ý chí hấp hối muốn dẫn động khắc ấn trên người đám Đại sư huynh cũng mất đi tác dụng.

Tô Minh đang chờ, vẻ mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt từ bầu trời chuyển xuống mặt đất không còn nước biển. ánh mắt của Tô Minh không thể bao quát toàn mặt đất nhưng thần thức chỉ quét qua liền dễ dàng lập thể thế giới đất Man tộc xuất hiện trong đầu.

Tô Minh thấy Đại Ngu hoàng cung bị chôn dưới đáy biển, đóng băng không hòa tan. Tô Minh nhìn nơi quen thuộc, cũng thấy mỗi một sinh linh bị đóng băng. Giờ Tô Minh nhìn thì đấy rõ ràng là tộc nhân của bộ lạc nào đó ở thời đại linh tiên. Có lẽ bên trong có bộ lạc Thục, Ngô, Đại Ngu hoàng cung này rõ ràng không phải là Man Thần đời thứ nhất sáng tạo ra. Nó là khi Đại Man bộ lạc còn tồn tại thì do Man Công sáng tạo ảo cảnh Đại Ngu.

Tô Minh thấy rõ ràng lúc trở về viễn cổ trong thế giới Chúng Linh điện.

Ánh mắt Tô Minh cuối cùng rơi vào bình đài cao ngất trong phế tích Đại Ngu hoàng cung. Tô Minh từng đi tới chỗ đó, khi trở về viễn cổ cũng từng thấy. Trong lòng có chút suy đoán đã khẳng định rồi.

“Thế giới ta trông thấy, các ngươi nhìn không tới, các ngươi không thấy... hy vọng... ” Tô Minh khẽ thì thào.

Viễn cổ Man Công Đại Man bộ lạc, ở đất Man tộc Đại Ngu Man Công trong truyền thuyết, còn có người mù sửa Huân, người nói cho Tô Minh biết Giới Man Sơn ở trong lòng.

Những người này chồng lên nhau, nhưng Tô Minh cứ thấy còn thiếu cái gì. Mãi đến khi trong bóng chồng Tô Minh thấy sự hiền từ quen thuộc thì hắn thở dài, sớm hiểu ra.

Giây phút Tô Minh thở dài, hắn khẽ kêu lên. Đại Nug hoàng cung trong thần thức của hắn có dấu vết hai sinh mệnh, một là huyền quy to lớn. Con rùa yên tĩnh nằm sấp trong một góc, đối với thần thức của Tô Minh thì nó lộ ra vẻ do dự, dường như thấy quen thuộc nhưng càng nhiều là xa lạ nên không dám xuất hiện.

“Là nó... "

Tô Minh mỉm cười, thần thức chú trọng đặt vào dấu vết sinh mệnh, nó tồn tại sâu trong Đại Ngu hoàng cung. Khi thần thức của Tô Minh quét qua thì có tiếng rít gào điên cuồng vang lên, như biến thành trùng kích lao hướng thần thức của Tô Minh.

Tiếng nổ vô hình vang vọng, thần thức của Tô Minh vặn dẹo trong sự dao động điên cuồng. Mắt Tô Minh lóe tia sáng, năm đó khi lần đầu tiên hắn tra xét Đại Ngu hoàng cung từng cảm nhận bên trong tồn tại ý chí điên cuồng. Mặc dù sau đó Tô Minh có kêu gọi ra Đại Ngu hoàng cung, từng suy đoán nhưng hôm nay xem ra là không chính xác. Ý thức điên cuồng này không phải sinh mệnh nào đó, nó càng giống như hồn pháp khí.

“Hồn pháp khí... ” Tô Minh trầm ngâm, thần thức dời đi tới vùng đất từng là Tử Hải của Man tộc.

Vị trí khác có một tòa tháp, dù rất cao nhưng vẫn bị Tử Hải nhấn chìm.

Đó là Đông Hoàng tháp, cũng là tháp Man Thần, là tháp năm đó Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu ngưng tụ thành. Lúc trước tu vi của Tô Minh không thể bước vào tầng cao nhất, cũng không cách nào đi tìm sự thật manh mối hoang đỉnh thánh khí của Man tộc trong truyền thuyết đặt ở tầng cao nhất.

Nhưng bây giờ Tô Minh nhìn tòa tháp này thấy nó trong suốt, hắn có thể thấy rõ trong tầng cao nhất bị tầng tầng phong ấn cấm chế có cái đỉnh cỡ nắm tay đang bềnh bồng, toát ra hơi thở hoang dã.

Đỉnh đó cổ kính, tang thương, dường như đã tồn tại rất nhiều năm.

Tô Minh nhìn đỉnh nhỏ trong Đông Hoang tháp, yên lặng cảm nhận, hồi lâu sau hắn khẳng định vật này không phải đỉnh thánh khí của Đại Man bộ lạc, chỉ là vật mô phỏng. Nhưng dù là vật mô phỏng lài vì năm tháng lắng đọng, nó ít nhiều dính chút lực lượng hoang đỉnh, nhưng nó chỉ là một cái đỉnh, bên trong không có hồn.

Tô Minh thấy vậy thì hiểu ra.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật