- Có thể rung động Không thể nói?
Tô Minh nhìn về phía lão giả Thiên Linh.
- Thuật này có thể làm ý chí Tam Hoang sinh ra nguy cơ cho nên xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh, đương nhiên có thể rung động đến cường giả Không thể nói. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải ở trong Chân Giới của ngươi. Nếu đi ra ngoài, uy lực của thuật này sẽ suy yếu rất nhiều.
Lão giả Thiên Linh chậm rãi gật đầu. Cảnh tượng kinh diễm của thuật pháp Tô Minh khiến giờ phút này, lão già nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại có gợn sóng không bình lặng.
- Cái này dùng lực lượng nguyền rủa làm thần thông thuật pháp chủ đạo, có tên gì?
Lão giả Thiên Linh trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng.
- Chú Hoang.
Tô Minh cẩn thận cảm ngộ quá trình thi triển thuật này lúc trước, lại nghĩ tới nó cao cao tại thượng, áp đảo tất cả ý chí Tam Hoang, chậm rãi nói ra.
- Chú Hoang… hay cho một cái Chú Hoang!
Hai mắt lão giả Thiên Linh lóe lên, thì thào tự nói. Thân ảnh kia dần dần biến mất, dung nhập vào trong tinh không, khiến liếc mắt nhìn qua, trong tinh không chỉ còn lại Tô Minh.
Tô Minh vung tay áo lên. Mi tâm chỗ Đệ Tam Nhãn lộ ra một khe hở. Giờ phút này, Đệ Tam Nhãn hiện ra không còn là đồng tử mà là một tinh đồ màu đen. Tinh đồ kia đúng là Đạo Thần Chân Giới, trở thành một trong số phân thân của Tô Minh, hiện tại ngoại tán nhưng hạch tâm kia đã bị Tô Minh dung nhập vào trong Đệ Tam Nhãn của hắn.
Thân là Chân Giới tu luyện, cho dù bất kỳ khu vực nào trong Đạo Thần Chân Giới, chỉ cần một ý niệm, Tô Minh đều có thể hàng lâm. Giờ phút này, thân thể hắn tiến về phía trước một bước. Thân ảnh lập tức biến mất. Lúc xuất hiện, hắn đã trực tiếp xuyên qua truyền tống trận bị phong ấn, bước vào trong Đạo Thần Tông.
Đạo Thần Tông, đương nhiên từ khi Tô Hiên Y rời đi, nơi đây sơn băng địa liệt, thiên không sụp xuống, đại địa nát bấy, không có chút dấu vết tính mạng nào, chỉ là một mảnh phế tích.
Tô Minh nhìn xung quanh Đạo Thần Tông yên tĩnh, nhìn tất cả nơi đây, không khỏi nghĩ tới cảnh tượng hắn bước vào tong môn này năm đó. Hồi lâu, thần sắc Tô Minh bình tĩnh tiêu sái trong mảnh thiên địa tan vỡ này. Hắn đi qua các đại lục đã bị vỡ thành từng mảnh, cuối cùng hắn đi tới, thấy được vô số hài cốt.
Những hài cốt kia đã chết rất nhiều năm, có rất ít nguyên vẹn, phần lớn đều bị phá thành mảnh nhỏ. Có thể nhìn thấy thần sắc mỗi người trước khi chết đều lộ ra vẻ tuyệt vọng và không cam lòng.
Trong những người này có một ít là người Tô Minh đã từng gặp qua ở Đạo Thần Tông. Hơn nữa là lạ lẫm, khí tức tử vong lượn lờ trong Đạo Thần Tông. Cho dù lúc trước đã phân tích phán đoán được Đạo Thần Tông phải bị diệt, theo Đức Thuận và Hứa Tuệ xuất hiện, Tô Minh cũng đã xác định.
Nhưng hôm nay tận mắt thấy, Tô Minh khó tránh khỏi thổn tức. Ngày trước huy hoàng, giờ phút này lại hóa thành phế tích. Năm đó tràn ngập tông môn, tông phái đứng đầu Đạo Thần, hiện tại đã trở thành bụi bay.
Đi tới đi tới, Tô Minh thấy được thi hài bị tàn phá của Tứ Đại Thánh Thú. Điều này làm hắn nghĩ tới đại điển sắc phong, phong thái của bốn con thú kia nâng đại lục mênh mông cuồn cuộn. Nhưng hiện tại, đã biến mất trong năm tháng.
Trong trầm mặc, trong lòng Tô Minh khó tránh khỏi phức tạp. Sau khi Tô Minh trở về từ Thần Nguyên Tinh Hải lại khiến Tô Minh quay đầu nhìn, dường như một giấc chiêm bao. Khi đó hắn vẫn không thể không dùng thân phận Đạo Không trở về. Nhưng hiện tại hắn đã trở thành chủ nhân Đạo Thần. Toàn bộ Đạo Thần Chân Giới cũng chỉ là một cái phân thân của hắn thôi.
Cái này cùng nhau đi tới, trải qua tất cả khiến Tô Minh thở dài, đồng thời vung tay phải lên. Dưới cái vung này, thiên không vốn đã sụp xuống liền vặn vẹo, dường như thời gian nghịch chuyển, nhanh chóng khép lại rồi bay lên. Vô số mảnh vỡ ngưng tụ lại. Cho dù là mảnh vỡ đã vỡ vụn từ lâu nhưng hiện tại cũng lăng không mà ra, ngưng tụ lại với nhau cho đến khi một thiên không màu lam quật khởi, xuất hiện trên bầu trời.
Chân phải đạp mạnh vào một khối đá vụng. Lập tức một mảnh gợn sóng mãnh liệt khuếch tán ra từ dưới chân Tô Minh, đảo mắt liền bao trùm toàn bộ Đạo Thần Tông. Trong sóng sợn này, vô số đá vụng bay lên rồi nhanh chóng ngưng tụ. Thời gian dần qua, một mảnh đại địa bỗng nhiên xuất hiện ở dưới chân Tô Minh, nhanh chóng lan tràn, trở thành đại lục đầu tiên trong Đạo Thần Tông này.
Xa xa, đồng thời ba đại lục cũng lần lượt được ngưng tụ ra, như thời gian nghịch chuyển, khôi phục tất cả bụi bặm thành hào quang dĩ vãng. Thậm chí khắp nơi trên đại lục, vô số mảnh vỡ xuất hiện rồi nhanh chóng hợp vào nhau rồi tạo thành một tòa tháp cao xông thẳng lên trời.
Xuống một lần nữa, từng mảnh đại lục xuất hiện trong tiếng nổ vang, có rất nhiều lăng không ngưng tụ, có rất nhiều đá vụn ngưng tụ, còn lại là bay lên từ trong sương mù dưới Đạo Hải. Sau một lát, từng mảnh đại lục, từng mảnh thiên không đã khôi phục quang mang năm đó.
Tất cả thi hài đều biến mất vô ảnh. Tiếp theo, tử khí nồng đậm ở nơi đây cũng đều bị đuổi tản ra.
Tô Minh thẳng đường đi tới. Thế giới phía sau hắn nghịch chuyển mà không ngừng thay đổi, cho đến Đạo Hải vô tận bên ngoài phía dưới Đạo Thần Tông.
Nhìn sương mù cuồn cuộn kia, Tô Minh không bước vào mà lẳng lặng đứng đó, dường như đang đợi cái gì.
Sau nửa ngày, Đạo Hải bỗng nhiên cuồn cuộn. Âm thanh nổ vang liên tục vang vọng, sương mù trước mặt Tô Minh tản ra lộ ra một con đường đi sâu vào trong. Tô Minh vẫn không hề động đậy, vẫn đứng ở đó, thần sắc bình tĩnh.
Rất nhanh, theo sương mù không ngừng cuồn cuộn, thông đạo kia cũng bị chìm ngập. Thời gian dần qua, sương mù ngưng tụ ra một khuôn mặt khổng lồ. Gương mặt kia thoạt nhìn là một lão giả. Gương mặt này có phạm vi rất lớn, giống như chiếm cứ toàn bộ Đạo Hải.
Theo gương mặt xuất hiện, Đạo Hải vang lên một tiếng nổ vang kinh thiên. Gương mặt kia đang nằm thẳng liền dựng thẳng lên, càng trôi nổi trong Đạo Hải.
Lúc nhìn lại, thực tế Đạo Hải đã biến mất. Giờ phút này, toàn bộ sương mù trong Đạo Hải đều trở thành một bộ phận của gương mặt đang trôi nổi kia. Xa xa nhìn lại như có một đầu lâu khổng lồ trôi nổi, từ từ nhắm hai mắt, đối diện với Tô Minh.
Tô Minh nhìn gương mặt khổng lồ kia. Thân thể hắn so với gương mặt này như con sâu cái kiến. Nhưng trên người Tô Minh lại có một luồng khí thế vô hình vờn quanh.
Hồi lâu, gương mặt cực lớn này chậm rãi mở hai mắt ra, lộ ra hai mắt đồng thời lộ ra vẻ tang thương và cơ trí trong hai mắt. Trong chớp mắt chạm vào ánh mắt Tô Minh, gương mặt cực lớn này hơi cúi đầu.
- Đạo Hải Chi Tiên, nô bộc Chân Giới bái kiến đại nhân.
- Đại nhân đoạt xá Chân Giới, biến Chân Giới thành phân thân, từ nay về sau chính là chủ nhân của lão phu.
Lúc gương mặt này cúi đầu liền truyền ra âm thanh tang thương. Âm thanh vang vọng toàn bộ Đạo Thần Tông, mãi không tiêu tán.
- Lão phu không có quá nhiều trí nhớ, chắc đã bị phong ấn xóa đi. Trí nhớ không nhiều lắ, chỉ biết lão phu là một trong số Linh Tiên thủ giới của Tứ Đại Chân Giới.
- Từ khi có ý thức đến nay liền tồn tại ở đây, trở thành Đạo Hải. Nô bộc của Chân Giới phải nghe theo tất cả phong mệnh kia.
- Sau khi ý chí Chân Giới suy yếu, lúc ngủ say lão phu đã thay ý chí duy trì Chân Giới cân đối.
Tô Minh thủy chung không nói gì, chẳng qua là bình tĩnh nhìn gương mặt kia, bên tai vẫn vang vọng âm thanh của gương mặt này.
Sau khi gương mặt già nua nói những lời này liền trầm mặc xuống, khiến âm thanh xung quanh dần dần biến mất, lại chìm vào yên tĩnh.
- Lúc Đạo Thần Tông bị hủy diệt, ngươi đã từng ra tay.
Nửa nén hương sau, âm thanh đầu tiên của Tô Minh vâng vọng về gương mặt trước mặt kia.
- Sứ mạng của lão phu là duy trì Chân Giới cân đối. Chuyện của Đạo Thần Tông không hề ở trong sứ mạng của lão phu. Về phần Tô Hiên Y, người này có sẵn ý chí Chân Giới, lão phu không thể nào can thiệp.
- Sứ mạng sau này của ngươi là thủ hộ Đệ Cửu Phong.
Tô Minh nhìn qua gương mặt này, chậm rãi mở miệng. Tô Minh có thể nhìn ra Đạo Hải Chi Tiên này có lẽ thật sự nói đúng, trí nhớ của nó bị phong ấn, nhưng trên người nó nhất định che giấu một số thứ. Những chuyện này nó không nói, Tô Minh cũng không muốn hỏi.
Trên thực tế, lúc đoạt xá Chân Giới, ngưng tụ phân thân Chân Giới, Tô Minh liền cảm nhận được trong Chân Giới này còn có một Linh Tiên Ý. Ý chí này phụ thuộc vào Chân Giới, bị Chân Giới xóa đi. Linh Tiên này dĩ nhiên là Đạo Hải Chi Tiên trước mắt này.
Thậm chí Tô Minh cảm giác ý chí Đạo Thần Chân Giới sở dĩ bị suy yếu đến trình độ có thể bị đoạt xá, việc này nếu chỉ có một mình Tô Hiên Y thì cho dù có chuẩn bị vài vạn năm cũng chưa chắc đã thành công.
Trong đó nhất định là có người âm thầm trợ giúp. Mà người trợ giúp này, ngoại trừ Đạo Hải Chi Tiên trước mặt, Tô Minh cũng không tìm ra ai khác.
Thâm ý sâu sắc nhìn thoáng qua gương mặt kia, Tô Minh quay người, không để ý tới nữa.
Gương mặt kia bình tĩnh, nhắm mắt lại, chậm rãi trầm xuống như muốn tiếp tục hóa thành Đạo Hải. Nhưng đúng lúc này, một tiếng thở dài liền truyền ra bên cạnh Tô Minh.
Âm thanh thở dài kia mang theo tang thương, còn có phức tạp và cảm giác khổ sở.
- Vân Hoa… Tộc công bộ lạc Nhị Thương, thiên kiêu tuyệt luận, một trong thập đại cường giả của Ngụy Trung Bộ Lạc. Ngươi… là ngươi sao?
Thân ảnh lão giả Thiên Linh xuất hiện bên cạnh Tô Minh. Hắn nhìn gương mặt khổng lồ kia, thần sắc mang theo hồi ức, mang theo tang thương, khẽ mở miệng.
Gương mặt đang muốn hóa thành Đạo Hải, giờ phút này chấn động mạnh. Nhưng chỉ là chấn động mạnh, nó vẫn trở thành Đạo Hải, trở thành biển sương mù vô biên vô hạn.
Lão giả Thiên Linh kinh ngạc nhìn sương mù Đạo Hải, hồi lâu đắng chát xoay người, mang theo một tia thất lạc, biến mất bên cạnh Tô Minh.
Tô Minh rời đi. Khi hắn rời khỏi Đạo Hải này, bước lên tòa tháp cao nhất trên thiên không này, hơm trăm truyền tống trận bên ngoài Đạo Thần Tông đồng thời tỏa ra hào quang chói mắt, đồng thời hoàn toàn mở ra chỉ trong chốc lát.
Cùng lúc đó, trong tâm thần đám người Đại sư huynh vang vọng âm thanh của Tô Minh. Đó là nói cho bọn hắn biết mang theo tất cả tu sĩ đi vào Đạo Thần Tông, biến sơn môn này đổi lại thành Đệ Cửu Phong.
Trên tháp cao trên thiên không, sừng sững trong mây xanh, một tòa cao nhất, thân ảnh Tô Minh hiện ra ở đó. Lúc khoanh chân ngồi xuống, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Ánh mắt hắn xuyên thẳng qua hư vô, rơi vào một ngóc ngách bỏ quên của Đạo Thần Chân Giới, trên người một nữ tử áo đen vẻ mặt trắng xám.
- Lúc trước các hạ không chào mà đi, không phải đạo đãi khách của Tô mỗ.
Tô Minh chậm rãi mở miệng. Cùng lúc đó, hư vô trước mặt hắn bỗng nhiên vặn vẹo, trong nháy mắt xuất hiện nữ tử áo đen kia. Nữ tử áo đen lập tức biến sắc. Thân thể nàng bị cưỡng ép na di, xuất hiện trước mặt Tô Minh.
- Ngươi khỏe không?
Tô Minh ngẩng đầu nhìn sắc mặt nữ tử tuyệt mỹ đang liên tục biến đổi kia, khẽ mở miệng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật